Ting…điện thoại có tin nhắn đến.
Là điện thoại của Đới An Lạc, lúc nãy cô để nó xuống trên bàn cùng khay đồ ăn mà cô lại quên mất.
Tin nhắn từ Lâm phó tổng.
“Lạc Lạc, cô ổn không? Tên lang sói có làm gì xấu với cô không? Hay bây giờ tôi qua đón cô nhé!”
Trác Nhất Phong cầm điện thoại của Đới An Lạc trong tay, anh đứng ở cửa ban công nhìn theo bóng lưng cô đang cố chạy thoát khỏi anh.
Anh lập tức mã hóa điện thoại An Lạc, những chuyện này đối với anh dễ dàng như trở lòng bàn tay.
“Không cần” Anh thay mặt Đới An Lạc hồi đáp Lâm Hữu Đằng.
Lâm Hữu Đằng đang lái xe trở về nhà sau khi làm tài xế bất đắc dĩ đưa ba cô thư ký say mèm kia về an toàn.
Nhận được tin nhắn phản hồi của An Lạc, anh cảm thấy có chút hơi kỳ quặc.
“Thực sự không cần?”
Đới An Lạc vẫn luôn hay cục súc với anh nhưng cô chưa từng nói chuyện thiếu kính ngữ thế này.
Bóng lưng nhỏ nhắn ấy càng lúc càng rời xa tầm mắt, Trác Nhất Phong mới nhanh chóng đuổi theo.
Anh lao như bay xuống cầu thang, tốc độ di chuyển nhanh như hổ đói đi săn mồi.
Đới An Lạc lau nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt, đứng trước căn phòng bảo an, giọng cô nghẹn ngào “Phiền chú mở cổng giúp cháu”
Ông chú nhấn nút mở cửa cho cô gái, tiện thể hỏi thăm “Cô gái à, cũng khuya rồi sao cháu không ở lại?”
Nhận được lời hỏi thăm từ ông chú, trong lòng An Lạc lại thấy hờn tủi “Cháu muốn về nhà”
Thật kỳ lạ, sao lão Lưu không chỉ thị tài xế đưa cô bé về? Ông chú muốn hỏi thăm tiếp rằng cô đã gọi xe đến đón hay chưa, nhưng cô đã quay lưng đi ra khỏi cổng.
Đêm hôm khuya khoắt, một mình cô gái nhỏ đi trên đường.
Ở khu này đều là biệt thự rộng lớn, rất yên tĩnh, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Không có lấy bóng dáng một chiếc xe nào ở quanh đây, nói gì đến taxi.
Thôi chết điện thoại của cô đâu? Cô đã để nó ở đâu được nhỉ? Ở quán ăn hay ở nhà Trác tổng?
Sau một cuộc cãi vã đầu óc cô trở nên rối loạn không thể suy nghĩ được gì.
Cô gái nhỏ rời đi, ông chú liền ấn nút đóng cổng, khi cánh cổng chỉ còn cách gang tấc là đóng lại thì ông nhìn thấy thân ảnh cao lớn lao vun vút về phía này, ông nhanh chóng ấn nút cho cổng mở ra.
Ôi!!! Cái thân già này trở tay không kịp đâu.
Trác Nhất Phong loay hoay hướng phải hướng trái tìm kiếm bóng dáng Đới An Lạc.
“Cô bé đi bên phải” Ông chú già vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Trác Nhất Phong lập tức nhắm hướng bên phải mà chạy theo.
Trong lòng anh truy vấn ‘Đới An Lạc, ai cho em lá gan như vậy?’
Trong đêm tối tĩnh mịch, bóng dáng nhỏ bé đang lặng lẽ bước đi.
Cô không hề sợ hãi, cũng không ngoáy đầu lại nhìn về phía sau.
Thứ gì đó lạnh lẽo chạm lấy cổ tay cô, là một bàn tay của ai đó.
Khu biệt thự này có cướp ư!!?? An ninh khu đô thị nhà giàu lỏng lẻo thế à!!??
Cô không hét toáng lên, ngược lại còn ngang tàn giơ nắm đấm quay lại thẳng hướng tên xấu xa kia mà tung ra.
Tên xấu xa vậy mà đỡ được nắm đấm của cô, hắn dùng tay chặn nắm đấm cô lại ở ngay giữa tầm mặt.
“Tiểu bạch thỏ, cô