Tôiiii…muốn uống nước”
“Ở yên đấy”
Trác Nhất Phong lại không quên cái thói ra lệnh cho người khác rồi.
Anh đi đến bàn đặt ở đầu giường nhấc điện thoại bàn lên “Mang lên phòng tôi cốc nước cam”
Đới An Lạc, cô đúng là nói dối mà không biết nhìn, trong phòng có hẳn tủ lạnh, nhưng Trác Nhất Phong vẫn chu đáo gọi người mang nước cam cho cô giải khát.
Đới An Lạc lúc này mới quan sát kỹ lưỡng căn phòng, nó thật rộng lớn, còn rộng hơn phòng làm việc khi nãy nữa, diện tích chắc phải gấp 5 lần căn nhà trọ của cô a.
Nhìn cách decor thì đây có lẽ là phòng ngủ với tone màu xám chủ đạo.
Cộc…cộc…cộc
“Vào đi”
Lưu quản gia mở cửa bước vào, ông bê ly nước cam cùng đĩa bánh quy vào phòng.
“Cô Đới mời cô dùng nước và bánh”
“Cảm ơn chú Lưu”
Cô đi đến gần Lưu quản gia cầm lấy ly nước cam uống.
Vị ngọt ngọt chua chua giúp cô giải tỏa nỗi say xẩm mặt mày ban nãy.
Ông thì thầm nhỏ với cô “Cô Đới, cậu chủ của chúng tôi bị hội chứng rối loạn lưỡng cực, mong cô có thể thông cảm một chút, làm ơn đừng để cậu ấy căng thẳng.”
“Hửm” An Lạc đang uống nước cam, nghe Lưu quản gia nói thế suýt chút thì sặc.
Tổng giám đốc New Wind là người bị hội chứng rối loạn lưỡng cực a!? Tin được không đây? Một chàng trai tài sắc vẹn toàn, sinh ra trong gia đình đầy đủ điều kiện, một người có sức ảnh hưởng top 20 trên thế giới lại bị rối loạn lưỡng cực?
Tin tức này mà lan truyền ra ngoài không ít cánh nhà báo sẽ đứng ngồi không yên đây.
“Chú Lưu” Giọng nói đầy ma lực lại vang lên khi nghe tiếng Lưu quản gia thì thầm to nhỏ cùng Đới An Lạc.
“Vâng, cậu chủ.
Tôi chỉ đang hỏi cô Đới có muốn về phòng đã được chuẩn bị cho cô Đới hay không thôi” Lưu Tu Kiệt nhanh trí biện minh.
Lưu quản gia nói như thế, vậy đây là phòng nào? Đừng nói với cô đây chính là động sói xám đấy nhé!
Trong phòng có máy lạnh vậy mà mồ hôi hột bất giác túa ra.
“Không cần, chú ra ngoài được rồi”
“Vâng”
Căn phòng này ngoại trừ ông và thím Chu thì không có người hầu nữ nào được phép bước vào.
Lưu Tu Kiệt lập tức lui ra ngoài đóng cửa để lại cho Đới An Lạc một sự bàng hoàng không hề nhỏ a.
Cô đâu có nói là cô không cần qua phòng khác đâu, cô còn chưa kịp lên tiếng mà Trác Nhất Phong đã tự mặc định giúp cô rồi.
Cô muốn lao theo Lưu quản gia lắm, nhưng khổ nỗi ‘Con Sói’ hung ác nào đó đang nhìn cô với vẻ mặt đầy sự thách thức.
Khóa từ cửa phòng Trác Nhất Phong được thiết kế đặc biệt bảo mật, trong ngoài đều sử dụng bằng dấu vân tay, những người không phận sự không thể nào mở được nó.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Thật muốn phát điên quá đi mất.
“Trác tổng, anh có muốn ăn bánh quy vị nho?” Đới An Lạc đành xuống nước với anh ta một chút may ra có khi anh ta vui vẻ mà thả cô đi.
“Gọi tôi là Trác Nhất Phong” Anh nhướng lông mày tỏ ý không hài với hai từ ‘Trác tổng’
Lúc tức giận gọi Trác Nhất Phong cảm thấy rất đã miệng a, nhưng để bình thường như vầy thực sự vô cùng ngượng miệng.
Đới An Lạc lúng túng " Sao có thể ạ, vẫn nên gọi Trác…"
“Lại không ngoan?” Trác Nhất Phong hằn giọng, rời khỏi cửa ban