“Lạc Lạc”
“Lâm thiếu gia, cậu đừng gọi lớn như thế, trong nhà đang có…” Cô bé người làm vất vả đuổi theo một con người đang bất chấp mọi rào cản xung quanh xông vào trong nhà.
Nhưng anh ta đâu dễ nghe lời người khác đến thế, gọi “Lạc Lạc” từ lúc bước xuống xe đã không ngừng gọi, rồi xông thẳng vào bên trong đưa mắt giáo giác tìm kiếm…
Nào ngờ đâu lại chạm mặt phải cây cổ thụ nhà họ Trác “Ông nội???”
“Hừmmm” Trác lão gia hằn giọng.
“Ông về nước bao giờ vậy ạ?” Lâm Hữu Đằng ngạc nhiên khi thấy Trác lão gia Trác lão phu nhân trở về nhà.
“Ai là ông nội của cậu? Tên tiểu tử thối nhà cậu đừng suốt ngày ham chơi bám dính lấy Tiểu Phong nữa, mau lấy vợ đi cho ta nhờ”
Ầy sau bao năm vừa gặp lại nhau Trác lão gia lại nhắc đến vấn đề này nữa.
Nếu lấy dễ như thế sao Trác lão gia không bắt tiểu bảo bối của mình lấy vợ đi.
Aaaaa, suýt chút thì anh quên mất nha, chẳng phải Trác Nhất Phong từng có hôn ước với tiểu thư Adelia con gái của bá tước Darius thuộc hoàng gia đất nước Luxembourg đó a.
Hôn ước này là do Trác lão gia và hoàng gia Luxembourg thỏa hiệp sắp đặt, bởi vì tiểu thư Adelia có tình cảm với Trác Nhất Phong.
Nhưng vào giây phút tuyên thệ Trác Nhất Phong đã nhất quyết phản đối cuộc hôn nhân này với lý do anh sẽ không thể mang lại một tình yêu mà tiểu thư mong muốn, không thể cho tiểu thư hạnh phúc trọn vẹn.
Dù cho tiểu thư Adelia có quỵ lụy anh, cô chỉ cần hôn ước này diễn ra, anh có thể không yêu cô ngay nhưng cô sẽ cố gắng để anh cảm nhận được tấm chân tình của mình.
Bá tước Darius và nữ bá tước đã không tiếc thể diện của bản thân xuống nước để van xin tình yêu cho con gái mình, nhưng Trác Nhất Phong vẫn nhất quyết thoái bỏ cuộc hôn nhân này.
Tiểu thư Adelia lúc đó đã đau khổ đến mức tự nhốt bản thân mình trong phòng, điên cuồng đập phá đồ đạc, không muốn gặp ai.
Khiến cho bá tước Darius và nữ bá tước rất buồn bã.
Đại công tước Luxembourg (Người đứng đầu Đại công quốc Luxembourg) vô cùng tức giận khi cháu gái cưng của ông bị Trác Nhất Phong thoái hôn, ông đã cho đóng băng toàn bộ việc làm ăn của Trác lão gia trên đất nước Luxembourg, nhưng cũng chẳng thể nào ràng buộc được bản tính kiên định của Trác Nhất Phong.
Sau đó Trác Nhất Phong trở về nước, tập trung toàn bộ tâm trí cho sự nghiệp của mình.
“Ông nội, bao năm rồi trông ông vẫn rất phong độ a” Lâm Hữu Đằng buông vài lời nịnh nọt lấy lòng Trác lão gia.
“Tiểu tử thối, cậu đến đây làm gì?”
“Cháu đến đưa Lạc Lạc về” Lâm Hữu Đằng nói rõ mục đích chính của mình.
“Lạc Lạc” Trác lão gia giọng điệu nghi hoặc, Lạc Lạc mà Lâm Hữu Đằng đang nhắc đến có phải chính là Đới An Lạc?
Tại sao đến ngay cả Lâm Hữu Đằng cũng biết Đới An Lạc? Còn gọi tên thân mật như thế nữa.
Chắc chắn ông sẽ điều tra rõ chuyện này, xem ra Lưu Tu Kiệt đã bỏ qua rất nhiêu chuyện chưa báo cáo cho ông biết.
Đới An Lạc nhìn thấy Lâm Hữu Đằng đến tìm mình vô cùng mừng rỡ, nét cười lộ rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Giờ phút này anh ta chẳng khác nào cái phao cứu sinh giúp cô trở về nhà, nếu không cô cũng không biết bằng cách nào cô sẽ thoát khỏi Trác gia nữa.
An Lạc lập tức chạy đến xin phép Trác lão gia Trác lão phu nhân để cùng Lâm Hữu Đằng trở về.
Cô lôi lôi kéo kéo Lâm Hữu Đằng như muốn nói anh nhanh chóng đưa cô rời