“Mẹ…mẹ…” Tiếng gọi theo gió truyền đến.
“Lạc nhi” Người phụ nữ đang khom lưng gieo hạt, nghe tiếng gọi quen thuộc ngẩn người nhìn về phía ngôi nhà nhỏ của mình.
Hạnh phúc, mừng rỡ nở một nụ cười ấm áp.
Đứa con gái yêu dấu xa nhà của bà đã trở về nhà rồi.
Giây phút đoàn viên một năm một lần đã đến, An Lạc hạnh phúc chạy chân sáo ra ngoài mảnh vườn hoa cải dầu, lao như bay đến ôm chầm lấy người phụ nữ chân tay bùn đất lem luốc “Con nhớ mẹ quá”
Người phụ nữ mắng yêu “Lạc nhi, người mẹ đang bẩn lắm”
An Lạc càng nũng nịu ôm bà chặt hơn, ở bên cạnh mẹ thì cô không cần tỏ ra bản thâ quá mạnh mẽ “Không bẩn, không bẩn.
Mẹ của con là người phụ nữ xinh đẹp thơm tho nhất trên đời này”
Bà khẩy nhẹ lên mũi cô một cái “Con bé này miệng lưỡi như ngậm kẹo ngọt vậy.
Tại sao về lại không nói cho mẹ biết?”
“Con muốn mẹ bất ngờ mà” Khuôn mặt cô má đỏ ửng hồng, nắng vàng chiếu rọi trên mái tóc nâu dài xoăn nhẹ.
Âu Mạn, người phụ nữ có vẻ bề ngoài khắc khổ, vết chân chim xuất hiện trên khuôn mặt, năm nay bà đã bước qua tuổi 46, bà chỉ là mẹ kế của An Lạc nhưng lại vô cùng yêu thương cô.
Nhờ có bà mà An Lạc mới biết tình yêu thương của một người mẹ là như thế nào.
Dù cho sau khi ba cô mất, bà vẫn nhất quyết không bỏ rơi An Lạc, thậm chí làm tất cả mọi chuyện đều suy nghĩ cho cô.
Bà bị gia đình mình từ mặt bởi vì từng là một giáo viên dạy tiểu học có thành tích xuất sắc lại cố chấp chọn lấy một người đàn ông đã có con gái, sau đó trở thành một góa phụ nợ nần chồng chất vì lo an táng cho chồng và lo cho con gái riêng của chồng nằm điều trị ở trong bệnh viện.
Gia đình bà đã khuyên nhủ hết lời, bà vẫn không chịu tiến thêm bước nữa mà ở vậy nuôi con người ta.
Bao điều tai tiếng bà đều hứng chịu một mình mà chưa từng oán trách ai.
Cô thật cảm ơn ông trời đã mang đến cho cô một người mẹ tuyệt vời như thế.
Bà là nguồn động lực để cô sống, cố gắng hơn mỗi ngày.
Đợi sau khi cô trả hết số nợ bà đã vay mượn để lo cho cô, cô nhất định sẽ cho bà có một cuộc sống tốt hơn.
“Lạt nhi, con đi đường xa có mệt lắm không? Hôm nay muốn ăn gì, mẹ nấu cho con nhé!” Bà phủi phủi bùn đất bám quanh người.
An Lạc nũng nịu như một đứa trẻ quấn quýt lấy mẹ, nắm tay bà cùng vào nhà, ríu rít líu lo như chim hót.
Không khí thật trong lành, vùng đất này làm trái tim nhỏ bé của cô cảm thấy bình yên, không ồn ào vội vã như ở Thượng Hải, càng không có những con người rắc rối khiến nhịp sống của