Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, ngày mà mọi người sẽ quay quần đón giao thừa vui vẻ hạnh phúc bên gia đình của mình.
16 năm giao thừa trôi qua Đới An Lạc và mẹ đều không còn niềm hạnh phúc đó nữa.
“Lạc nhi, con xem này.
Những khóm hoa mẹ trồng cho ba con đều nở rộ xinh đẹp nhường nào” Âu Mạn hạnh phúc nhìn những bông rực rỡ khoe sắc bên cạnh mộ chồng mình.
Mẹ, chắc là ba con thích lắm nhỉ!?" An Lạc cay cay nơi sống mũi, ánh mắt cô chua xót nhìn người phụ nữ bên cạnh đôi mắt đã bắt đầu đỏ hoe, từng giọt lệ rơi khỏi khóe mắt chảy dài xuống gương mặt khắc khổ.
Khoảng thời gian 16 năm dài đằng đẵng trôi qua liệu có chữa lành được vết thương nào ở trong lòng bà hay không???
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa.
Ba con thấy sẽ không vui đâu”
Âu Mạn gượng cười, đưa tay lau đi những giọt lệ mặn đắng trên mặt mình.
Chưa khi nào cô thấy bà nghĩ đến ba cô mà lại không rơi nước mắt.
Vì sao trên thế gian này lại có một người mẹ tận tâm với đứa con chồng không phải máu mủ mình đứt ruột sinh ra giống như bà?
Bà ôm bao nhiêu nỗi tủi nhục chống chọi đi ngược lại định kiến xã hội, đánh mất thanh xuân, đánh mất mọi tôn nghiêm bản thân chỉ vì một thứ tình yêu không hạnh phúc được bao lâu.
Thử hỏi sao cô lại có thể không thương bà như mẹ ruột mình được kia chứ.
Đới An Lạc tới trước mộ ba mình, mắt cô rũ xuống, cô đưa tay vuốt ve bia mộ, đặt đóa hoa cúc trắng lên mộ phần ông.
Chắc chắn rằng ông ở trên trời luôn dõi theo cuộc sống của hai mẹ con cô.
Vụ tai nạn kinh hoàng năm đó cô may mắn sống sót nhưng nó khiến cô sống thực vật suốt nửa năm trời.
Cô có thể tỉnh lại sau thời gian dài mê man là một điều kì tích, ông trời như ban ơn cho cô có cơ hội sống lần thứ hai vậy.
Nhưng cô bị chấn thương não nên khi tỉnh lại bị mất toàn bộ kí ức lúc trước.
Mọi người xung quanh ai cũng đều không nhắc lại vụ tai nạn đó với cô, họ nói rằng cô quên được là một điều rất tốt.
Toàn bộ tin tức về vụ tai nạn năm đó cô có thử tìm kiếm, nhưng chẳng có bài báo nào nhắc đến nó cả.
Trác gia
"Tiểu Phong đâu?’’ Trác lão gia cùng lão phu nhân bước xuống lầu, nhìn thấy Lưu Tu Kiệt liền hỏi về Trác Nhất Phong.
“Thưa lão gia, cậu chủ đã ra ngoài từ sớm…Chắc đã đến thăm ông bà chủ” Lưu Tu Kiệt tuy không được Trác Nhất Phong nói cho biết anh sẽ đi đâu, nhưng ông khẳng định như vậy vì năm nào cậu chủ của ông cũng đều sẽ phát điên vào ngày này sau khi trở về từ mộ phần ông bà chủ.
“Ừm, hôm nay là ngày giỗ, Tiểu Phong ra đó từ sớm cũng đúng thôi” Trác lão phu nhân lên tiếng.
16 năm trước, có hai người trở thành kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Một ngày giao thừa bất hạnh thê lương bao trùm lên Trác gia khi họ nhận được tin dữ.
Trái tim người làm mẹ như bị bóp nghẹn đến vỡ vụn từng mảnh, thế giới của người làm cha sụp đổ không còn chút khởi sắc.
Cậu thiếu niên