"Trác tổng, anh có thể nói lý lẽ một chút được không hả?’’
“Tôi thấy chuyện lúc nhỏ giữa hai người cũng nên được xóa bỏ giãn hòa rồi”
“Dù sao lúc bé thần trí chưa hiểu hết được đúng sai, phạm sai lầm là chuyện thường tình thôi”
“Tôi thấy anh bây giờ chắc không phải một người kiểu nhỏ mọn.
Mà bác sĩ Tạ cũng không còn là cậu bé háu thắng đối xử tệ với người khác nữa”
“Cho nên…”
“Im miệng, tôi chính là người nhỏ mọn” Trác Nhất Phong hỏa khói bốc đầy đầu, tức giận tăng tốc độ lái xe nhanh hơn.
Cô gái này đột nhiên lãi nhãi nhiều đến thế, phiền chết được.
Cái tốc độ này của Trác Nhất Phong thật muốn giết chết những con người có bệnh yếu tim a.
Khoan đã.
Con đường này là đang đến Trác gia sao? Chuyện này vừa hay lại đúng như ý Đới An Lạc mong muốn, cô cần làm rõ một chuyện về Trác gia.
Trác gia
“Trác tổng, anh đừng có lúc nào cũng xem tôi như cái bị gạo mà vác tới vác lui có được không?” Đới An Lạc giãy giũa trên vai Trác Nhất Phong.
Anh không nói không rằng, trực tiếp ném Đới An Lạc vào phòng ngủ của mình, đóng cửa nhốt cô lại bên trong.
“Trác tổng, thả tôi ra” Đới An Lạc hoang mang tột đột.
Rốt cuộc Trác Nhất Phong là loại người gì vậy?
Điện thoại của cô ở trong giỏ xách bị Trác Nhất phong giữ rồi, giờ làm cách nào để liên lạc được với người khác?
Cũng may trong phòng có điện thoại bàn, nhưng cô không nhớ số điện thoại của Lâm Hữu Đằng làm sao gọi anh đến giúp được đây.
Cô thử dùng điện thoại bàn nhấn gọi vào số điện thoại mình, chợt nhận ra điện thoại bàn ở nhà Trác Nhất Phong hoàn toàn chỉ có thể gọi được số nội bộ liên thông đã được cài đặt sẵn giữa các điện thoại bàn trong nhà.
“Alo”
“Là tôi đây” Trác Nhất Phong từ bên dưới nhà gọi lên.
“Trác tổng, rốt cuộc anh là đang muốn làm gì chứ?”
“Đới An Lạc, cô cứ an tâm mà ở lại nhà tôi.
Tôi đã bảo Lưu quản gia đến chỗ cô thu xếp đồ đạc, trả nhà giúp cô rồi”
“Trác Nhất Phong, anh điên rồi sao?” Đồng tử mắt cô giãn hết cỡ.
“Đúng, tôi điên rồi đấy”
Tút…tút…
Đới An lạc không cho rằng Trác Nhất Phong nói suông.
Cô liên tục đập cửa, dùng sức đạp, vặn tới vặn lui tay nắm trên cửa.
Tất cả đều vô ích.
Anh ta vậy mà lại vì thù hằn với Tạ Hựu Thuyết mà biến cô thành tù binh ư?
“Trác Nhất Phong, anh là đồ khốn”
Lần đầu tiên cô tức giận mắng một người nặng lời như thế.
Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ.
Cô đi đến cửa ban công, đúng là không khóa.
Cô bước ra bên ngoài, gió lồng lộng thổi qua khiến mái tóc cô tung mù cả lên.
“Gió lớn quá”
Cô lú đầu ra thành ban công nhìn xuống dưới đất.
Hai mắt hoa hết cả lên, cô có chút hơi sợ độ cao a.
Dù sao đây cũng là lầu 4, chẳng may té xuống thì không chết cũng thành phế nhân mất.
Do dự tới lui một lúc vẫn là không dám liều lĩnh leo xuống dưới.
Cô nhấc điện thoại bàn lên lần nữa gọi ngược xuống dưới nhà, không phải