"Trác tổng, tôi có thể chung đội với cậu không?" Tạ Hựu Thuyết gượng gạo đưa ra lời đề nghị.
Trác Nhất Phong chẳng thèm để tâm đến lời nói của cái bóng đèn này, ánh mắt nhất mực chỉ hướng về Đới An Lạc "Đới An Lạc cùng đội với tôi"
Anh không để tâm đến người khác, giọng anh vừa yêu cầu vừa phô trương vẻ ra lệnh quen thuộc.
Sau sự cố An Lạc rơi xuống nước, anh không thể an tâm giao phó cô cho bất cứ ai nữa.
Tự mình trông nom là tốt nhất.
Qua một đêm nghỉ ngơi, tình hình sức khỏe An Lạc đã ổn định trở lại, cô không muốn vì mình mà mọi người mất hứng nên đề nghị tiếp tục những trò chơi team building theo kế hoạch thư ký Thẩm đã sắp xếp.
Thử thách lần này "Truy tìm báu vật"
Mỗi đội sẽ được phân phát dụng cụ, bản đồ, bộ đàm,...để hỗ trợ quá trình tham gia trò chơi.
Đội hình cũng không thay đổi nhiều, vẫn giữ như cũ chỉ có ba team lẻ đảo người một chút: Trác Nhất Phong cùng Đới An Lạc, bác sĩ Tạ cùng Lương Cảnh Mỹ, Lưu quản gia cùng Vương Tiêu.
"Mỗi tấm bản đồ trong tay các bạn đều dẫn đến những con đường khác nhau.
Trên dọc đường các bạn đi đã được bố trí những thử thách, dữ kiện,......các bạn phải hoàn thành để đến được vị trí kho báu.
Khi các bạn gặp khó khăn không thể vượt qua được có thể lấy pháo phát sáng để ra tính hiệu.
Nhân viên trong đội tổ chức của chúng tôi sẽ đến để hỗ trợ các bạn.
Được rồi, mọi người còn gì muốn hỏi nữa không? Vương Tiêu phổ biến trước khi bắt đầu cuộc chơi.
"Hướng dẫn viên Vương, tại sao chúng ta lại không đi cùng nhau?" Hạ Song Nhi có chút thắc mắc, cô muốn biết lý do tại sao phải tách nhóm ra.
Cô cùng bạn trai chưa từng trãi nghiệm qua du lịch trong rừng nên không tránh khỏi những sợ sệt hoang mang.
Vương Tiêu cười ôn nhu "Đây đều là do thư ký Thẩm đã dày công lên kế hoạch, tôi chỉ là người triển khai thôi thưa cô Hạ"
Nếu toàn bộ là kế hoạch Thẩm Kiêu đã sắp xếp thì mọi người không còn xa lạ gì nữa, trong mọi cuộc vui, anh vẫn luôn là người đứng ra bày trò cho tất cả được vui vẻ.
"Được rồi, mọi người đừng ý kiến nữa.
Mau tham gia game nhập vai truy tìm bảo vật đi" Thẩm Kiêu nóng lòng hối thúc.
......................
Cả đoàn chỉ cùng nhau đi chung trên quãng đường vượt qua con suối.
Qua đến bìa rừng bên này, quả nhiên có rất nhiều con đường mòn phân nhánh để lưu thông.
Dựa theo những chỉ dẫn trên từng tấm bản đồ mà tách nhau ra hành động.
"Lưu quản gia, chú đã từng này tuổi rồi liệu có thể đi được bao xa"
Mỗi đội chỉ có một balo đựng dụng cụ, Vương Tiêu trẻ tuổi nên nhận lấy trách nhiệm khuân vác balo, khởi động hơi chậm đi phía sau lưng Lưu quản gia.
Ông chú già, đôi chân dài sải bước thoăn thoắt vừa cầm tấm bản đồ coi đường, vừa đanh đá móc xoáy Vương Tiêu "Cậu chớ có mà xem thường lão già này, xương cốt tôi vẫn rất dẻo dai a.
Nói cho cậu biết, một mình tôi đã từng vật ngã ba, bốn tên như cậu đấy"
Nghe Lưu quản gia thao thao bất tuyệt, Vương Tiêu có chút coi thường liền bĩu môi.
Xem ra anh không mấy tin tưởng sẽ giành được chiến thắng khi ghép chung đội một lão già.
Nói chính xác hơn thì trong mắt anh, Lưu quản gia chính là một lão cáo già thứ thiệt.
......................
"Có mệt không?"
Đối phương không trả lời câu hỏi liền bị ai đó lườm nguýt một cái đến lạnh tê