Một màu đen tối bao trùm lấy đôi mắt An Lạc, cô không thể xác định đây là nơi nào của khu rừng.
Có vẻ ở đây không khí khá ẩm thấp, mùi hơi đất xộc thẳng vào khoang mũi làm cô khó chịu ho khan mấy tiếng.
"An Lạc..." Trác Nhất Phong lo lắng gọi.
Một tên chướng tai liền hạ một cú đấm thẳng vào bụng anh "Câm miệng"
Trác Nhất Phong theo quán tính cảm giác vị trí, phản xạ lại thẳng chân cho hắn một đạp ngã nhoài ra đất.
Không ngờ dù đã bị bịt mắt nhưng độ nhạy bén chính xác vẫn khiến người khác thán phục a.
Tên kia bị Trác Nhất Phong phản kháng bất ngờ, tức tối hùng hổ muốn dằn cho anh thêm vài cái trút giận.
"Không đến lượt ngươi lên mặt ở đây" Vương Tiêu giọng điệu ra dáng đàn anh lão luyện, khác hẳn với lúc vào vai hướng dẫn viên.
Xung quanh phát ra những tiếng ú ớ, xem ra mọi người đều ở ngay đây.
Chúng trói Đới An Lạc ngồi trên một chiếc ghế đẩu, cô không yên phận liên tục ra sức cựa quậy.
Vương Tiêu thấy có chút bất lực giùm cô, buông lời đe dọa "Đới An Lạc, đừng tốn công vô ích nữa.
Cô không ngoan ngoãn thì Trác tổng của cô mất đi vài miếng thịt, tôi không chịu trách nhiệm được đâu"
An Lạc trực tiếp bị hù dọa dừng ngay hành động lại, răng cô cắn chặt vào nhau như có thể ăn tươi nuốt sống Vương Tiêu.
"Thôi thì làm chút chuyện tốt vậy, cho các người nhìn nhau sớm một lát" Vương Tiêu cởi bịt mắt cho An Lạc.
Ánh sáng xuyên vào mắt nhất thời chưa thể thích ứng kịp, cô nheo nheo đôi mắt vài lần dần dần nhìn rõ những gì trước mặt.
Nơi đây hoang sơ đổ nát hẳn là một căn nhà hoang trong rừng.
Mọi người đều bị trói chân tay, mặt mũi đầu tóc lấm lem, bị bịt miệng ngồi cách chỗ cô không xa.
Trác Nhất Phong cũng bị trói ngồi cùng chỗ mọi người.
Đàn em Vương Tiêu cởi bịt mắt cho Trác Nhất Phong, đôi mắt anh thâm sâu như diều hâu muốn vồ vập xâu xé con mồi, đôi mắt ấy khiến Vương Tiêu không khỏi rùng mình một cái.
"Vương Tiêu, ngươi muốn gì?"
"Tao muốn gì???...Tao nào có quyền muốn gì...Đừng sốt ruột, đại ca của tao sắp đến nói cho mày biết rồi"
Trác Nhất Phong nhìn sơ lượt tất cả mọi người, các nữ nhân đôi mắt ướt nhòe lệ, tóc tai rũ rượi.
Hai tên bạn trai Hạ Song Nhi, Trình Yến Ninh sợ hãi co rút người.
Lâm Hữu Đằng và Thẩm Kiêu mặt mũi có vài vết thâm tím trông khá thê thảm.
Người được xem như sạch sẽ lành lặn nhất có lẽ là bác sĩ Tạ.
Hiện tại thiếu mất bóng dáng Lưu quản gia.
Khóe miệng Trác Nhất Phong khẽ cong nhẹ.
.....................
"Trác tổng....đã lâu không gặp"
Lời chào hỏi từ phía ngoài cửa lớn vọng vào, một tên đầu gấu xuất hiện.
Hắn đứng hướng ngược ánh sáng nên vẫn chưa ai nhận định được rõ dung mạo hắn.
Nhưng giọng nói này sao nghe quá đỗi quen thuộc.
"Lưu Vũ"
Cái tên thốt ra từ miệng Trác Nhất Phong làm cho Thẩm Kiêu, Lương Cảnh Mỹ, Hạ Song Nhi, Trình Yến Ninh và kể cả Đới An Lạc đều chết lặng đi vài giây.
Nhịp tim không ngừng gia tăng tốc độ.
Tên kia dường như đắc ý không thể ngừng cười lớn, ngữ điệu có chút sỉ vả "Không ngờ vẫn còn có vinh hạnh nằm trong bộ nhớ Trác tổng.
Trò chơi này có bất ngờ không các đồng nghiệp của tôi?"
Hắn bước vào bên trong, tiến đến chỗ Đới An Lạc đầu tiên, cô nhìn rõ hắn rồi.
Hắn rời khỏi New Wind tầm khoảng ba năm, sao lại trở nên bộ dạng thế này? Trên mặt có một vệt sẹo lớn dài ngoằng trông đáng sợ, khuôn mặt trở nên vặn vẹo quỷ dị đã già hơn trước không ít, hắn không còn cánh tay bên phải nữa.
Chuyện gì đã xảy ra???
Lưu Vũ nở một nụ cười với An Lạc, nụ cười có chút biến thái, so với ngày trước hắn chỉ có hơn chứ không có kém.
Đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp hắn từng thầm thương trộm nhớ, liền bị cô xoay đầu tránh né.
Trác Nhất Phong lòng nóng như lửa đốt, anh vùng vẫy "Không được động vào cô ấy"
Tạ Hựu Thuyết và Lâm Hữu Đằng cũng không ngồi yên, đều bị đám lâu la khống chế giữ lại.
"Haha, Đới An Lạc là bảo bối của cậu...không động...không động vào..."
Lưu Vũ bật cười thành tiếng, nụ cười của kẻ chiến thắng mang theo vài ba phần chế giễu.
Miệng thì nói không động nhưng tay hắn lại vuốt thẳng một đường từ xương hàm đến xương quai xanh An Lạc.
"Tiểu Lạc Lạc, em ngày càng xinh đẹp a.....thảo nào Trác tổng