"Trác Nhất Phong, ngươi làm nhiều chuyện xấu xa như vậy cũng nên biết bản thân sẽ có ngày hôm nay chứ!?"
"..."
"À không, nói sai rồi.
Phải là cả gia đình ngươi đều làm việc xấu...thế nên bọn cục an ninh Thượng Hải mới bảo vệ Trác gia kỹ càng như thế.
Nhưng bọn chúng có ngờ được rằng lần này ngươi rời khỏi vòng tay bảo vệ của chúng, sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy ngươi không?"
Tưởng Niên Phi cười mỉa mai, nụ cười có vài phần khổ sở, cô vung thẳng tay tát vào mặt Trác Nhất Phong như trời giáng.
Lực mạnh đến mức bàn tay cô cảm thấy đau rát.
Cô thở dài vui mừng cho 13 năm ngụy trang vất vả cuối cùng cũng được trút bỏ trở về con người thật.
Khuôn mặt nam nhân lạnh băng biểu hiện như chẳng hề có cảm giác đau đớn vì tác động vừa rồi.
Nhưng khóe miệng anh lại rỉ ra một dòng máu đỏ.
Anh đưa ra yêu sách "Người các ngươi hận là tôi, muốn chém muốn giết cứ việc, những người khác không liên quan, để bọn họ đi"
"Haha, ngươi có tư cách gì? Ngươi đúng là đáng chết...nhưng bọn ta không để ngươi chết một cách dễ dàng đâu.
Có những sự dằn vặt còn đau khổ hơn cả cái chết..."
"Đã bắt được lão cáo già chưa? Tưởng Niên Phi hỏi Vương Tiêu.
"Vẫn chưa tìm thấy"
"Vô dụng, cả đám người lại không đối phó được một ông già xương cốt lão hóa...Tiếp tục tìm, không được để cho lão thoát khỏi cánh rừng này"
"Vâng"
Ông ta mà là một ông già xương cốt lão hóa ư?
Vương Tiêu, hắn cũng từng tự cao tự đại xem thường ông ta như vậy đấy.
Kết quả thì sao? Hắn chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng xem trời bằng vung.
Giờ hắn mới thấm câu nói của lão cáo già "Cậu chớ có mà xem thường lão già này, xương cốt tôi vẫn rất dẻo dai a.
Nói cho cậu biết, một mình tôi đã từng vật ngã ba, bốn tên như cậu đấy"
Lão ta không nói suông, một mình lão tay không đánh bại hắn, chỉ khi hắn rút khẩu súng ra thì lão mới ngoan ngoãn chịu trói.
Ấy vậy mà lúc đợi đồng bọn đến áp giải lão thì đã sơ hở để lão trốn mất.
Lão ta có thể tự mình mở được dây trói quả thật không tầm thường.
Hắn nhận được một bài học Gừng càng già càng cay
Lưu Tu Kiệt thuở niên thiếu hàn vi từng là người trong quân đội được huấn luyện đặc vụ chuyên nghiệp.
Trác Nhất Nguyên, ông nội Trác Nhất Phong là người được tổ chức đặc cách bảo vệ nghiêm ngặt, Lưu Tu Kiệt được phân bổ trở thành quản gia nhà họ Trác.
Đến hiện tại mấy mươi năm vẫn một lòng trung thành tuyệt đối.
......................
"Lưu Vũ, tới lúc xem kịch hay của ngươi rồi" Tưởng Niên Phi ngồi xuống ghế vắt chéo chân, bộ dạng vô cùng thoải mái.
Khuôn mặt Lưu Vũ cười quỷ dị, vết sẹo dài trên mặt hắn trông rất xấu xí.
Hắn giơ tay ra hiệu tên đàn em đưa dao găm đến cho hắn.
Vung dao liếc thoáng qua không trung, hắn cười hả hê tiến đến gần An Lạc.
"Tiểu Lạc Lạc, em thấy vết sẹo này có đẹp không?
Khuôn mặt hắn gần cô chỉ cách trong gang tất, vuốt ve vết sẹo chẳng khác nào một kẻ tâm lí bệnh hoạn.
Cô nghiêng đầu né tránh, lúc trước luôn thấy kinh tởm mỗi khi nghe hắn gọi cô là "Tiểu Lạc Lạc".....cơn ác mộng quay trở lại.
Hắn lướt nhẹ mũi dao từ cằm dọc lên gò má cô "Khuôn mặt xinh đẹp này tôi cực kì yêu thích, không nỡ ra tay một chút nào"
"Thằng khốn, không được làm hại cô ấy" Trác Nhất Phong hô hấp không ổn định, các tế bào thần kinh anh căng thẳng đến độ chỉ cần Lưu Vũ tiếp tục một động tác nhỏ sẽ ngay lập tức đứt ra, anh muốn xông thẳng đến chỗ An Lạc ôm lấy cô vào lòng che chở.
"Suỵt....Bình tĩnh nào...Tiểu Lạc Lạc, em xem Trác tổng lo lắng cho em đến mức nào kìa...Hắn vì em mà đối xử với tôi thua một con chó.
Vậy em có sẵn lòng vì hắn chịu một dao này không?"
"Lưu Vũ, mày muốn gì, nhắm vào tao này...tao thay Trác tổng thanh toán với mày" Thẩm Kiêu dường như đã không còn thiết tha mạng sống mình nữa.
"Con chó săn như mày lấy tư cách