Truyện đạo văn hại chết người
Tác giả: Tiểu Tả A
Edit: Dú
9.
Từ Khâu Lạc vào tổ chưa được bốn ngày thì tối ngày thứ ba đã quay xong xuôi hết phần trong "Không có việc thì tìm việc mà làm", suốt đêm ấy đã phải chạy về để kịp chuẩn bị cho quảng cáo ngay sáng sớm hôm sau.
Ngày ấy trừ những khi phải đối diện với máy quay thì Phương Doanh cứ ủ rũ suốt, cơm tối vẫn được chia bốn cái bánh màn thầu như thường lệ, cậu vừa nhìn cái bát một cái mà đến lông mày cũng chẳng hề nhăn nhó một tẹo nào.
Hứa Tông cười nhạo cậu: "Dưới sự hãm hại cực kỳ tàn ác của tổ chương trình, đóa hoa hướng dương trong vườn hoa lớn của quốc gia ta rốt cuộc cũng đã cúi cái đầu vừa cao quý vừa dại khờ của cậu chàng xuống rồi."
Phương Doanh quay đầu sang, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với anh ta, cười xong thì cắn màn thầu, đầu cúi thấp đến độ như thể sắp chôn vào trong bát.
Từ Khâu Lạc nhìn cậu, sau đó ẵm luôn bát thịt bò trước mặt Hứa Tông ngay tắp lự: "Có thịt ăn mà còn không lấp đủ miệng cậu thì chi bằng đừng ăn nữa."
Hứa Tông giơ đũa: ... Làm gì dị!!! Tui cmn đắc tội với vị thiếu gia này như nào dị?????
Từ Khâu Lạc bưng bát thịt bò sang, đặt xuống trước mặt Phương Doanh: "Đừng để ý đến cậu ta, ăn thịt đi."
Phương Doanh bất động. Anh xé đôi cái màn thầu, nhét đầy thịt bò vào, sau đó đổi cho cái của Phương Doanh.
"Ăn no chút." Từ Khâu Lạc gỡ mic trên người xuống, nghiêng người sang, khẽ nói: "Thì lát nữa mới có sức xách va li giúp anh, rồi tiễn anh ra ngoài chứ."
Phương Doanh cực kỳ nhạy cảm bắt được năm chữ cuối, cầm màn thầu nhìn Từ Khâu Lạc, trong đôi mắt cậu như có thứ gì chợt lóe sáng dưới ánh đèn. Song không đợi Từ Khâu Lạc kịp nghĩ ra rốt cuộc đó là những gì thì Phương Doanh đã cụp mắt xuống rất nhanh, nhìn chằm chằm vào màn thầu rồi khẽ khàng đáp: "Dạ."
Tập thứ sáu của "Không có việc thì tìm việc mà làm" rốt cuộc cũng quay xong. Sau khi kết thúc công việc thì những cá nhân hợp tác mà tổ chương trình mời đến cũng lục tục ra về. Phương Doanh xách va li của Từ Khâu Lạc tiễn anh đến đầu thôn, xe bảo mẫu của anh đã dừng ngay dưới chân núi đợi anh từ lâu, anh nhận va li xong nhưng vẫn chưa bước xuống.
Từ Khâu Lạc cứ luôn cảm thấy cả ngày nay Phương Doanh như thể có gì muốn nói với mình, bèn dừng lại nhìn cậu.
Đợi lâu mãi lâu vẫn không thấy tiếng nói của người ta, Từ Khâu Lạc thở dài, đành mở miệng trước: "Mỗi ngày đừng cứ chỉ ăn màn thầu nữa, phải cố gắng đấy, biết chưa?"
Phương Doanh mím môi: "Ừm."
Từ Khâu Lạc còn nói: "Trong phòng nhiều muỗi, nhưng tổ chương trình có chuẩn bị nhang muỗi, anh đặt trên ngăn tủ, đừng vì lười mà không đốt."
Phương Doanh nhìn chằm chằm vào mũi chân: "Ừm."
"Vài ngày tới đây, nhiệt độ sẽ rất cao, khi làm nhiệm vụ phải chú ý chống nắng, khi đổi cảnh quay cũng phải cố hết sức tìm cho ra đồ để hạ nhiệt độ cho mình..."
Từ Khâu Lạc căn dặn rất nhiều điều cứ như một bà mẹ, đều là những điều mà một diễn viên như Phương Doanh đã bị công ty dạy bảo nhiều đến độ thuộc làu làu, ấy vậy mà cậu vẫn không cắt ngang, cứ chăm chú lắng nghe hết, còn gật đầu rất ngoan.
Cuối cùng Từ Khâu Lạc cũng hết chuyện để nói, bèn nhìn bốn phía một vòng. Lúc này người đã đi hết sạch, trên sườn núi dài đằng đẵng chỉ còn hai người là anh và