CHƯƠNG 107: ANH KHỐN NẠN!
“Hức hức ~Khốn khiếp! Anh khốn khiếp!”
Tống Vĩnh Nhi sợ đến nỗi hu hu khóc to, còn Lăng Ngạo thì càng ôm càng chặt!
Cô đẩy anh, đánh anh, đá anh, anh đều giam cầm cô trong lòng mình vững chắc như Thái Sơn!
Cô đưa tay muốn che chỗ bị hở ra của mình, nhưng cánh tay anh lại đúng lúc bắt ngang qua đó!
Anh lại hoàn toàn không nhận ra gì cả, khuôn mặt lo lắng quan tâm nhìn cô: “Bảo bối, em sao vậy? Đừng khóc đừng khóc, có phải anh làm em đau chỗ nào rồi không? Em nói đi!”
“Bỏ ra! Bỏ ra! Bỏ ra!”
Tống Vĩnh Nhi càng khóc một cách xé tan tâm phổi hơn, cổ họng cũng sắp rách ra rồi!
Lòng Lăng Ngạo lo như lửa đốt, chỉ đành tạm thời buông cô ra, rồi vươn tay đi ấn chuông giường!
Rất nhanh, thanh âm của Trần An đã vang lên: “Cậu Tư.”
Lăng Ngạo sốt sắng nói: “Kêu Thi lên đây một lát, Vĩnh Nhi hình như bị thương rồi! Mang chút thuốc mỡ nữa! Cái mà phụ nữ dùng đó!”
Trần An dường như là sững sờ một giây, thanh âm sau đó mang máng chút kinh hỉ không ẩn giấu được: “Vâng vâng vâng, tôi lập tức kêu cô ấy lên đây!”
“Á ~!!”
Tống Vĩnh Nhi quả thực là muốn điên lên rồi!
Sau khi kêu một tiếng điên cuồng, cô kéo lấy chăn gói chặt cơ thể mình, Lăng Ngạo đưa tay kéo lấy, cô liền đá loạn xạ lên!
Sao lại có người đần như vậy chứ, nói lời này cũng đần nữa!
Cái gì mà cô bị thương chứ?
Cái gì mà thuốc phụ nữ dùng?
Đây không phải là rắp tâm muốn khiến người ta hiểu lầm sao? Sau này cô làm sao còn mặt mũi gặp ai nữa chứ!
“Lăng Ngạo! Anh là tên khốn! Anh đừng có đụng em! Đừng có vào chăn của em, anh đi ra! Đi ra!”
“Bảo bối, em cho anh xem đi có phải là bị thương rồi không? Anh chỉ đụng nhẹ một chút thôi mà…
“Á ~! Anh đừng nói nữa!”
“Bảo bối, em đừng như vậy, em kháng cự anh như vậy anh sẽ đau lòng đó, trước đây chúng ta không phải đã từng ở cùng nhau rất hoà thuận sao?”
Anh cố gắng kéo, nhưng cô phòng ngự quá hung dữ, đôi chân của anh lại không thể động đậy được, chỉ có thể ngồi tại chỗ bất lực nhìn cô. Miệng thì không ngừng dỗ dành qua, còn tiếng mắng của cô cũng chưa hề ngừng lại.
Rất nhanh, Khúc Thi Văn đã lên tới.
Chị ta đưa mắt nhìn qua một cái thì nhìn thấy trên chiếc giường lớn hình tròn, Tống Vĩnh Nhi đang gói mình trong chăn, co rúc thành một cục run rẩy, miệng thì khóc thút thít rồi mắng xối xả.
Còn Lăng Ngạo thì khoác chiếc áo ngủ, phần thân trên bị vén ra, bất lực ngồi bên cạnh nhìn cái cục kia.
Cái vẻ mặt xoắn xuýt, còn có bộ dạng đau lòng lo lắng đó đều hiện ra rất rõ ràng, khiến Khúc Thi Văn đột nhiên nhớ đến con trai mình khi có kết quả kiểm tra không đạt nhưng không dám nói với mình vậy!
“Cậu tư!”
Khúc Thi Văn đi tới, trên tay cầm theo một chai gel lô hội tự nhiên.
Chị ta đã dùng thứ này để thoa lên vết thương trong lần đầu tiên của mình, tiêu viêm và trị đau rất nhanh, hồi phục rất tốt.
Nhìn thấy Khúc Thi Văn đến, Lăng Ngạo vội vàng vỗ cái cục kia, nói: “Bảo bối ~! Vĩnh Nhi?”
“Hu hu ~Cút ra! Sắc lang! Tên xấu xa!” Tống Vĩnh Nhi thật là xấu hổ muốn chết đi được!
Cô nghe thấy tiếng Khúc Thi Văn lên đây rồi, nhưng mà lúc này cô không mặc gì cả, nếu như vén chăn ra để cho Khúc Thi Văn nhìn mình, thì cơ thể đương nhiên cũng sẽ bị Lăng Ngạo nhìn thấy, tuy Lăng Ngạo đã nhìn qua rồi!
“Hu woa~!Tên khốn!” Cô càng nghĩ càng cuống, càng cuống thì càng khóc!
Khúc Thi Văn biết Tống Vĩnh Nhi là một cô gái đặc biệt dễ xấu hổ, chị ta suy nghĩ một lát, cảm thấy nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là cách, thế là bèn nói: “Cậu tư, hay cậu tránh mặt trước đi.”
Lăng Ngạo siết chặt nắm đấm, đôi con ngươi loé qua sự không nỡ, rồi lại đột nhiên nhìn thấy Khúc Thi Văn, vành tai anh đỏ bừng lên, nói: “Tôi có thể là…không có kinh nghiệm, cho nên nhất thời không nắm được cái chính, làm cô ấy bị thương, cô nhất định phải xem kỹ cho cô ấy.”
Trong lòng Khúc Thi Văn vui sướng, trong đầu liền nghĩ đến sáng mai phải nấu canh gì để bồi