CHƯƠNG 111: TỔNG GIÁM ĐỐC.
Tống Vĩnh Nhi ôm lấy Trân Trân xoay cả nửa vòng, cô ngước mắt nhìn lên thì thấy gương mặt lo lắng của Trần Tín nhìn chằm chằm vào cô: “Cô Tống, tôi đưa cô lên kia!”
“Đó là bạn gái của tổng giám đốc sao?”
“Trời ơi, hèn gì xinh đẹp như vậy!”
“Lily, cô hết cơ hội rồi, cơm hộp tình yêu có ngon cỡ nào cũng không thể bù đắp được chỗ thiếu sót trên gương mặt cô đâu!”
“Xía, tôi không có cơ hội thì sao chứ, ngực của cô có to cũng không bằng tỉ lệ nhấp nhô của cô nương nhà người ta đâu, không thấy tổng giám đốc sợ cô ấy bị lộ hàng nên quấn cô ấy lại sao?”
Những tiếng bàn tán xôn vao vang lên, Tống Vĩnh Nhi nghe mà nhíu mày.
Trần Tín đột nhiên dừng bước, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo quét một cái, tất cả mọi người liền nín miệng lại, ngồi về chỗ nghiêm túc làm việc.
Trần Tín bế Tống Vĩnh Nhi đi qua một cánh cửa bên hông, trực tiếp lên lầu ba.
Tống Vĩnh Nhi lúc này mới bừng tỉnh ngộ mà nhìn anh: “Anh, bọn họ nói tổng giám đốc là anh sao?”
“Ừm.” Trần Tín đáp.
Tống Vĩnh Nhi lè lưỡi, nghĩ đến bộ dạng khí phách cường đại lúc nãy của Trần Tín, thực sự là không thể tưởng tượng nổi một Trần Tín bình thường nhiệt tình thích cười cũng có một mặt lãnh khốc như vậy!
Trân trân vẫn rất ngoan ngoãn nằm trong lòng của Tống Vĩnh Nhi, nhìn dấu vết trên mu bàn tay cô, nó còn lè lưỡi ra liếm, đau đến nỗi bàn tay nhỏ của Tống Vĩnh Nhi phải co rúc lại.
Rất nhanh, Trần Tín đi về một hướng hành lang hoa lệ, lúc đi đến căn phòng thứ ba bên trong, anh quét mặt vào cánh cửa điện tử, và cánh cửa tự động mở ra.
“Wow! Nhận dạng khuôn mặt?”
“Ừm.”
Mặc kệ câu cảm thán của Tống Vĩnh Nhi, khuôn mặt của Trần Tín vẫn rất lo lắng.
Bước vào phòng, Tống Vĩnh Nhi không thể không cảm thán cảnh tượng trước mắt, toàn bộ đều là một màu trắng bạc cao cấp thời thượng!
Bàn làm việc, tủ sách, bàn cà phê, máy tính màu bạc và cả sàn nhà màu trắng, ánh đèn, và còn…Lăng Ngạo!
Trần Tín bế Tống Vĩnh Nhi đi vào, nhẹ nhàng đặt cô trên chiếc ghế sofa da thật màu trắng trong văn phòng của Lăng Ngạo, sau đó đứng dậy vô cùng áy náy nhìn Lăng Ngạo: “Cậu tư, tới muộn một bước, cô Tống bị Trân Trân cắn rồi.”
Kể từ khi Trần Tín bế Tống Vĩnh Nhi tiến vào là sắc mặt Lăng Ngạo đã có chút thâm trầm rồi, sau khi nghe lời tường thuật của Trần Tín, anh trực tiếp cầm bút máy viết một chữ.
Tuyết.
Trần Tín lên trước, nhìn thấy chữ trên đó thì liền gật đầu: “Dạ được, tôi lập tức gọi Trang Tuyết đến đây ngay!”
Anh ta đẩy Lăng Ngạo đến trước mặt Tống Vĩnh Nhi, sau đó thì lui xuống lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc: “Cô Trang, chuẩn bị những thứ như vắc xin ngừa dại và cả băng khử trùng đến văn phòng của cậu tư một chuyến.”
Tống Vĩnh Nhi nhìn Trần Tín, cái đầu nhỏ khẽ nghiêng qua, hình như là nghe thấy cái tên Trang Tuyết này ở đâu rồi thì phải.
Đầu óc loé lên một cái, cô kinh ngạc thốt lên: “Là người phụ nữ thích Trần An?”
Trần Tín gật đầu.
Còn Lăng Ngạo thì đưa ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào con mèo trong lòng của Tống Vĩnh Nhi, giống như là có thể tự tay ném nó hoặc bóp chết nó bất kỳ lúc nào vậy!
Anh kéo lấy bàn tay nhỏ bị thương của cô, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.
Trần Tín lại nói: “Sau khi cô Tống đi thang máy của biệt thự xuống đây thì đuổi theo Trân Trân đến khu làm việc ở tầng hầm. Cô Tống vốn có thể bế Trân Trân rời khỏi nhưng lúc định ra tay thì có một nhân viên nữ hét lên một tiếng, Trân Trân giật mình nên quay đầu lại cắn cô Tống một cái, lúc tôi đến thì vừa lúc nhìn thấy cảnh này, lúc đó Trân Trân đã biết sai rồi, còn làm nũng bên chân của cô Tống.
Tống Vĩnh Nhi cảm kích nhìn Trần Tín một cái.
Nếu như không nói như vậy thì chỉ e Lăng Ngạo sẽ không bỏ qua cho Trân Trân đâu.
Còn Lăng Ngạo vừa nắm lấy bàn tay nhỏ của Tống Vĩnh Nhi, nhìn chằm chằm vào vết thương, vừa hừ lạnh một tiếng, nói với Trần Tín: “Tôi vậy mà lại không biết, cậu đã học ngôn ngữ động vật khi nào vậy, còn có thể đến bước đi guốc trong bụng của con mèo nữa?”
Trần Tín: “…”
Lăng Ngạo ngước mắt lên, rồi lại bất lực nhìn Tống Vĩnh Nhi một cái, nói: “Nếu như em muốn biết cái gì cứ đến hỏi anh, không cần liều lĩnh như vậy. Bệnh dại cũng không phải