CHƯƠNG 126: ĐÃ TRA RA
“Đúng vậy, cô Tống, cô rốt cuộc phát hiện ra điều gì? Trần An vừa rồi vẫn trầm mặc không nói cũng theo vợ mình đưa ra câu hỏi.
Tống Vĩnh Nhi vừa định nói thì Nghê Chiến bước đến kéo tay cô lại: “Con nhỏ này!”
Nghê Chiến có chút nóng trong lòng, lại có chút không xác định được.
Bà của anh hiền lành, thiện lương lại dịu dàng hiểu chuyện, không thể vô duyên vô cớ mà đi cảnh cáo một đứa mà mới lần đầu gặp gỡ, trên đời này không thể tìm được một người thiện lương như bà anh.
Bên trong chắc chắn có điều gì đó mà anh không biết.
Đáng chết!
Trước khi đến, bà cũng nên nói cho anh chuyện này trước thì giờ anh đã không phải lúng túng như vậy rồi.
Hoảng hốt vì trong lòng chưa rõ chuyện gì!
Một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay của Nghê Chiến, chờ anh ta phản ứng lại thì nhanh chóng bị kéo quặp tay lại.
“Aaaaaa!”
Nghê Chiến đau đớn bỏ Tống Vĩnh Nhi ra, đau đến mức toàn thân co quắp, miệng không ngừng la oai oái.
Trần An cẩn thận cầm cổ tay Nghê Chiến xem xét, thở dài một hơi nói: “cậu Nghê, cậu tư thật biết dùng sức, chỉ gây đau, không làm tổn thương đến xương cốt, cậu tư có ý với cô Tống, cậu đừng có làm gì quá để chạm vào giới hạn của cậu tư, đừng gây ra chuyện gì nữa”
Tống Vĩnh Nhi nhìn Nghê Chiến, có chút lo lắng: “Anh có cần nghồi sofa nghỉ ngơi chút không?”
Nhìn mồ hôi đang lấm tấm là biết chắc chắc rất đau, Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo bằng ánh mắt trách cứ: “Chú, hà cớ gì, đều là…”
Cô muốn nói, dù gì cũng là người một nhà.
Nhưng lại không dám nói.
Lăng Ngạo nắm lấy tay Tống Vĩnh Nhi, nhìn cô nói: “Hãy nhớ kỹ, cả đời này đừng vì bất kỳ người đàn ông nào mà cầu xin với anh!”
Tống Vĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào đôi mắt nghiêm túc của anh, trong lòng có chút e sợ, gật đầu đáp “Vâng”
Nghê Chiến hoàn hồn, lắc lắc cổ tay đau đớn, nhìn Tống Vĩnh Nhi nói: “Con nhỏ kia, cô hãy nghĩ kỹ rồi hãy nói! Tôi vẫn nhớ rõ lúc đó ở thành phố H, cô phát sốt, thứ mà cô phát hiện chỉ là ảo giác mà thôi thì sao?”
Anh ta đang dẫn dắt cô.
Dẫn dắt cô thuận theo những gì anh ta nói, nuốt lại những lời từ sâu trong lòng.
Không chỉ có Tống Vĩnh Nhi hiểu mà đến cả người nhà họ Trần đều đã hiểu ra.
Lăng Ngạo trầm mặt, giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nghê Chiến: “Cậu nói câu đấy thêm một lần, cả đời này, đừng bước vào cửa nhà tôi nữa!”
Nghê Chiến: “…”
Lăng Hạo nâng bàn tay Tống Vĩnh Nhi vuốt vuốt nhẹ nhàng hỏi cô “Ngoan, nói cho anh nghe, em phát hiện ra điều gì nào?”
Mọi người đều đang đợi Tống Vĩnh Nhi mở miệng.
Cô có chút sợ hãi nhìn Nghê Chiến, Lăng Ngạo rút tay lại kéo cô ôm vào lòng, để cô không phải đối mặt với Nghê Chiến, tránh bị quấy rầy: “Ngoan nào, anh muốn biết, anh rất rất muốn biết. Em nên tin tưởng anh, tin anh có khả năng phân biệt nặng nhẹ. Nếu thật sự rất nghiêm trọng, anh trong lòng biết là được, biểu hiện trên mặt có thể giả vờ không biết gì!”
Có câu nói này của Lăng Ngạo, tâm trạng của Tống Vĩnh Nhi cũng nguôi đi nửa phần.
Nhìn theo ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, Tống Vĩnh Nhi thản nhiên đáp: “Em nhìn thấy Đại Đế Thiên Lăng trong bức ảnh toàn thể gia đình treo trên tường, theo như gương mặt của phu nhân Như Ca cùng với Đại Đế Thiên Lăng thì họ là mẹ con, mặt giống như tạc ra vậy, vô cùng xinh đẹp lại có hồn, giống như mặt của chú vậy!”
Đứa trẻ thời này sau khi lớn lên, thời đại của Đại Đế Thiên Lăng đã qua lâu rồi, mọi người đã nhìn những bức ảnh về họ trên mạng rồi thế nhưng vẫn chưa được thấy những năm tháng hưng thịnh của thời đại Đại Đế Thiên Lăng.
Một người, sự thay đổi trong mấy chục năm quả thực lớn.
Nghe xong, Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo nói: “Chú nhìn thấy ảnh của Đại Đế Thiên Lăng chưa?”
Lăng Ngạo khó xử nói: “Anh… nhìn thấy