CHƯƠNG 137: GẶP MẶT
Cố Duyên gằn lên một tiếng, các cảnh vệ nghi hoặc nhìn nhau.
Thật sự không biết hai cô gái ai mới là người của phu nhân Nguyệt Nha, cũng không biết nên giúp thế nào.
Mà lúc này, Tống Vĩnh Nhi đã kéo phu nhân Nguyệt Nha đến trước cửa phòng bệnh của Lăng Ngạo, nghe thấy tiếng động, mọi người dần dần ra xem, nhìn thấy ở một đầu của hành lang có hai cô gái đang đánh nhau!
Rất nhanh, Cố Duyên bị Khúc Thi Văn chế phục.
Lúc này, Nghê Tịch Nguyệt có chút bất lực nâng cằm lên, nói với đầu bên kia của hành lang: “Thi! Buông cô ấy ra, cô ấy chính là em gái của Trần An!”
Một câu nói, cả người Trần Tín liền căng thẳng, quên cả việc hành lễ với phu nhân Nguyệt Nha, sợ người nhà làm bị thương em gái, lập tức đi tới: “Chị dâu! Chị nhẹ tay chút! Thủ hạ lưu tình!”
Tình thế trước mắt diễn biến quá nhanh khiến Tống Vĩnh Nhi có chút không kịp trở tay.
Mà người bên trong hình như nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vừa mở cửa ra nhìn, cả người Trần An đều sững ra, vội vàng cúi đầu hành lễ: “Phu nhân!”
Trần An kích động vạn phần, nghĩ đến cậu tư rất muốn gặp mẹ thì vội vàng mở to cánh cửa ra, bản thân anh ta lui sang một bên, giảm thiếu cảm giác tồn tại của mình!
Giường của Lăng Ngạo, vừa hay có thể nhìn rõ tất cả mọi chuyện ở cửa.
Bóng hình màu vàng nhạt đó, tựa như ánh trăng đang đổ bóng mờ ảo ở trước cửa, mắt của Lăng Ngạo nhìn trân trân!
Nghê Tịch Nguyệt sớm đã nghe nói, đứa trẻ này lớn lên giống với bác Thiên Lăng.
Hôm nay nhìn thấy mới biết đâu chỉ là giống, dáng vẻ của Lăng Ngạo, bà dám nói, nếu như Lạc Kiệt Hy nhìn thấy, nhất định có thể vừa nhìn đã nhận định: Lăng Ngạo là con của ông ấy!
Ánh mắt của bà ta hãm sâu vào trong mắt của anh, 26 năm rồi, đây mới là lần đầu tiên gặp mặt!
Lăng Ngạo hình như cũng bị sốc.
Thế nhưng, lúc này ai cũng không dám tùy tiện mở miệng, sợ làm phiền đến lần gặp mặt không dễ dàng có được này!
Trên hành lang …
Khi Trần Tín sải bước qua đó, Khúc Thi Văn đã buông Cố Duyên ra rồi.
Khúc Thi Văn căn bản không có ngờ cô gái trước mắt lại chính là Cố Duyên, vui mừng với thấy may mắn khi mình chưa có thật sự làm bị thương cô ta: “Cố Duyên, chị là chị dâu cả của em, chị là vợ của Trần An!”
Chị ta chìa tay ra với cô ta, Cố Duyên cũng không ngờ, nhanh chóng bắt tay chị ta, sau đó mặt mày nghiêm túc đánh giá chị ta: “Chị là chị dâu lớn của em? Chị thật xinh đẹp! Đẹp hơn trong tưởng tượng của em!”
Cố Duyên đã nghe nói, anh cả của mình lấy một cô gái vừa biết đánh nhau vừa biết nấu cơm.
Khi đó trong đầu cô nghĩ Khúc Thi Văn chắc là một người phụ nữ mạnh mẽ thô lỗ, còn có thể sinh con trai.
Nhưng bây giờ xem ra, Khúc Thi Văn lại là một cô gái mảnh mai, trắng trẻo, ngũ quan cũng rất đẹp.
Thật sự là không ngờ!
Hai mắt của Trần Tín nhìn chằm chằm vào Cố Duyên, từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới, càng nhìn anh ta càng vui mừng và kích động.
“Anh là anh hai của em, anh tên Trần Tín!”
Anh ta nói một câu, mắt nhìn chằm chằm, bước lên giữ gương mặt của Cố Duyên, một lúc thì bóp cằm của cô ta, lát sau lại nhéo mũi, lúc nữa lại sờ tai của cô ta, giống như đang chứng minh người trước mắt có phải người thật không.
Gương mặt nhỏ của Cố Duyên cũng bị anh ta giày vò đến đỏ cả lên.
Có chút đau, nhưng nhịn không lên tiếng.
Có chút xấu hổ, dù sao bản thân cô ta cũng đã là cô gái đã lớn rồi: “Anh hai! Em đã 18 tuổi rồi, anh cứ giữ mặt của em như thế này, không thích hợp!”
Ngay cả ba Phú Nhất cũng không có động tác quá thân thiết với cô ta như vậy, dù sao bây giờ, nam nữ có khác biệt mà!
Trần Tín lại không thấy thế, mỉm cười nói: “Sợ cái gì! Em là em gái ruột của anh, anh chính là hiếu kỳ, em gái anh thì ra lớn thành như thế này.”
“He he.” Cố Duyên mỉm cười, nghiêng