CHƯƠNG 139: TỎ TÌNH
“Lăng Ngạo~!”
Tống Vĩnh Nhi suy đổ đến mức phải gọi họ tên của anh, ánh mắt tức giận nhìn anh!
Lăng Ngạo yếu ớt nói một câu: “Lại muốn ra tay với người tàn tật sao? Hay là người tàn tật vừa mới thoát chết trong vụ tai nạn xa vừa rồi! Tống Vĩnh Nhi, em không phải nói thương tôi sao? Tình yêu của em đã chạy đi đâu rồi?”
Lợi dụng lời hứa cô đã từng nói để phản kích cô, chiêu này của Lăng Ngạo đủ độc.
Anh nâng tay, chỉ vào miếng băng gạc trên trán của mình: “Người đàn ông của em vừa phải khâu ba mũi, mặc dù túi khí ở phía sau xe cũng bung ra, nhưng đầu của anh cũng đập vào kính chống đạn!”
Lại lợi dụng sự lương thiện của cô để giành lấy sự đau lòng của cô, chiêu này của Lăng Ngạo cũng đủ độc.
Nhìn đi, vừa rồi cô nhóc còn nhe răng múa vuốt, một lúc là ngừng công kích, sự tức giận ở trong mắt đều biến thành nước mùa thu, dịu dàng nhìn anh: “Xin, xin lỗi, em chỉ là hy vọng anh sau này đừng ở trước mặt người khác hôn em, em thấy ngại.”
Giọng càng lúc càng nhỏ, đầu của cô cũng cúi càng lúc càng thấp.
Lăng Ngạo thấy cô dịu dàng như vậy, trong đôi mắt đen láy ánh lên sự gian xảo, bỗng nhiên “Ôi~!” một tiếng, lông mày cau lại, ôm lấy đầu của mình.
Tống Vĩnh Nhi vội vàng lao đến: “Chú, làm sao thế?”
“Đau bên trong.”
Giọng của anh cũng nhỏ, còn có cảm giác nhẫn nhịn, hình như thật sự xảy ra chuyện.
Cô cuống muốn khóc luôn, lại khá ngạc nhiên vì khóe môi của anh giống như đang nở nụ cười đắc thắng.
Đôi mắt to chớp chớp hai lần, mặt mày cô căng thẳng nói: “Làm sao đây, tai nạn xe, đầu bị đập vào kính chống đạn, còn phải khâu, đã bị đập nặng ra sao, có phải bên trong có linh kiện gì đó rơi ra không, có cần tìm bác sĩ tiến hành chụp CT não, kiểm tra cẩn thận cho anh không? Ngộ nhỡ thiếu mất cái gì đó, vốn chân đã không tốt rồi, đầu còn hỏng nữa, ngày tháng sau này biết sống làm sao!”
“Phụt!”
“Ha ha ha!”
Miệng nhỏ của cô nói linh linh một hồi, Khúc Thi Văn và Trần Tín đều không nhịn được nữa, bật cười.
Trần An trầm tĩnh: “Khụ khụ, cậu tư yên tâm, những lời cô Tống nói vừa rồi, chúng tôi đều không có nghe thấy!”
Trần Tín mỉm cười: “Đúng vậy, linh kiện gì rơi ra, cái gì mà, mấy lời như thế, chúng tôi không có nghe thấy!”
Tống Vĩnh Nhi khoanh tay trước ngực, xoay người, mặt mày đắc ý nhướn mày với anh ta, nói: “Như thế nào, muốn lừa tôi, tiểu tử, anh còn hơi non một chút!”
Nhưng mà thấy, dưới ánh sáng trắng, người đàn ông đó bỗng không lên tiếng.
Anh không tiếp tục giả vờ đáng thương nữa, cũng không hành động như một đứa trẻ nữa, mà dùng ánh mắt chuyên chú nhìn cô, mang theo sự tán thưởng thiện ý.
Tống Vĩnh Nhi rất ít thấy anh có biểu tình như thế này của anh, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng được, giống như cô đang xem phim gì rất hay vậy.
Anh nhìn ra cô không thoải mái, khóe môi cong lên, gọi khẽ: “Tống Nhi, dáng vẻ tự đại tự luyến này của em thật sự rất đẹp.”
Tống Vĩnh Nhi sững người mất hai giây, cảm thấy ánh mắt của anh là thiện ý, giọng nói cũng là cưng chiều, sao mấy câu nói ra lại nghe không ra đang khen cô hay nói móc cô nữa?
Đang lúc bàng hoàng, anh lại rất nghiêm túc nói một câu: “Sứ mệnh nửa đời sau của tôi, chính là để em mãi tự đại tự luyến như vậy sống tiếp, cho đến già.”
Một câu nói đơn giản, không có cái gì là muốn cô yêu cô, không có quá nhiều lời nói đường mật, nhưng lại đủ để Tống Vĩnh Nhi cảm thấy sự chân thành của anh.
Cô mỉm cười si ngốc nhìn anh, ánh mắt ngây thơ trong sáng: “Chú à, em tin anh!”
—
Tình trạng của Lăng Ngạo, nói lý mà nói, cần truyền nước và tiêm thuốc chống viêm, còn cần quan sát trong 48 tiếng có xảy ra tình trạng xuất huyết bên trong không, nhưng bởi vì Lăng Ngạo kiên quyết muốn xuất viện, bệnh viện cũng