CHƯƠNG 144: MUỐN
Tất cả mọi người, tất cả mọi việc, bởi vì trận ám sát của đêm hôm ấy là đã thay đổi quỹ đạo vốn có của nó.
Lúc Tống Vĩnh Nhi mở mắt ra, đã là chín giờ sáng.
Cô vươn vai duỗi eo, vừa quay người bèn phát hiện ra mình đang nằm trong lồng ngực của Lăng Ngạo.
Cái anh này, không ngờ đến bây giờ mà anh vẫn còn chưa dậy!
Chiếc cằm trắng nõn nà của anh gác trên trán cô!
Cô nuốt ngụm nước bọt, khẽ nâng tay lên, lướt qua đường cong tuyệt đẹp của chiếc cổ và gáy của anh, không khỏi vừa cảm thấy căng thẳng vừa thấy tò mò.
Đã chung sống với nhau lâu như vậy, hai người đã đính hôn rồi, cô vẫn chưa kiếm được chút hời nào từ anh.
Trong lòng cô thầm nghĩ, hay mình hôn anh một cái đi, chỉ một cái thôi chắc sẽ không sao đâu.
Tống Vĩnh Nhi mím môi, trái tim càng lúc càng đập nhanh, bàn tay căng thẳng đến túa mồ hôi lại vẫn sấn lại gần, đặt nụ hôn lên cằm anh ấy.
“Ha ha…”
Giọng nói êm ái như gió xuân, toát ra vẻ thỏa mãn vang lên, hoàn toàn không giống với âm thanh của những người vừa mới tỉnh dậy một chút nào.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt đỏ chín của cô, ánh mắt đầy ẩn ý: “Muốn hôn anh à?”
Cô gật đầu, chợt nhớ đến điều gì đó, rồi vội vàng lắc đầu.
Anh bật cười.
Cánh tay thon dài của anh vòng sang eo cô, ôm cô lại gần mình, tay anh đặt trên lưng cô, để cô nằm trên người anh, căng thẳng đến nỗi gương mặt hơi biến sắc, anh lại giữ chặt lấy đầu cô, ấn môi cô lên môi mình!
Một nụ hôn sâu dài miên man, lúc Tống Vĩnh Nhi không chịu nổi nữa, cô bắt đầu giãy giụa thì anh mới buông cô ra.
Thấy gương mặt cô đỏ bừng, cô vẫn còn đang thở dốc, anh chỉ cảm thấy cô đẹp đến hút hồn
Bàn tay anh quấn quanh eo cô, mạnh tay kéo cô về người mình, cô bất ngờ kêu oai oái, bởi vì cô cảm thấy nhận được sự thay đổi của cơ thể anh.
Lăng Ngạo bất lực khép mắt lại, cảm thấy hơi buồn bực vì mình lại mềm lòng, nhưng dịu dàng hỏi cô: “Vĩnh Nhi, khi nào chúng ta mới động phòng đây?”
“Khụ khụ.” Gương mặt cô đỏ gay, vùi đầu vào nơi trái tim anh, có nói gì cũng không chịu ngẩng đầu lên: “Sau, sau khi cưới.”
Anh chợt cằn nhằn: “Anh muốn em ngay bây giờ.”
Da đầu cô tê dại, vội vàng ngồi thẳng dậy: “Nhưng mà…em…”
Cô vẫn cảm thấy tâm hồn mình hơi sụp đổ, bởi vì chân của anh không thể cử động, nếu như làm chuyện này thì bản thân mình phải vận động mới được. Khúc Thi Văn nói đúng, nữ trên nam dưới chính là cách duy nhất của bọn họ rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên của cô, lần đầu tiên sẽ đau lắm, nếu như nữ trên nam dưới, cô không chết vì đau mới là kỳ quái!
Tống Vĩnh Nhi chẳng sợ gì cả, chỉ sợ đau mà thôi.
Cô vội vội vàng vàng trèo xuống khỏi người anh, chạy vọt vào nhà vệ sinh nhanh như chớp.
Cô muốn đi nhẹ rồi.
Lăng Ngạo nằm rũ trên giường, nhìn trần nhà với vẻ bi thương.
Trước đây anh không nghĩ mình phải tìm bạn gái mới có thể sống cả đời. Nhưng mà có một vài người, một khi đã gặp gỡ thì không thể suy nghĩ giống như trước kia nữa, đột nhiên lại xuất hiện trong đời anh.
Nhớ đến đôi thỏ trắng ngần, Lăng Ngạo phiền muộn mím môi, anh biết thân biết phận ngủ không suốt hai đêm, đã lâu lắm rồi mà anh vẫn còn chưa được hưởng thụ.
Lúc Tống Vĩnh Nhi đi ra từ nhà tắm, Lăng Ngạo đã ngồi trên xe lăng, Trác Tín đứng bên cạnh anh, mỉm cười nhìn cô: “Chào buổi sáng, cô Tống.”
Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo, chỉ về phía nhà vệ sinh rồi hỏi: “Anh có muốn dùng không?”
Lăng Ngạo gật đầu.
Cô đi đến trước tủ quần áo, nghiêm túc lựa đến lựa lui rồi mới rút một bộ ra, đặt trên chân Lăng Ngạo: “Bên ngoài đổ cơn mưa dông, trái gió trở trời, anh mặc nhiều chút nhé.”
Chiếc áo mà cô lấy cho anh là loại dài tay.
Lăng Ngạo gật đầu: “Được.”
Sau khi Trác Tín đẩy Lăng Ngạo vào trong, Tống Vĩnh Nhi đi tìm