CHƯƠNG 149: KHÔNG THA THỨ
“Đại Đế Thiên Lăng?”
Đám người lũ lượt nhìn Phú Nhất, lúc này mới hiểu ra, ông nội theo Đại Đế Thiên Lăng ở ẩn trong Hoan Thiên Các, cho nên mỗi lời nói và hành động của ông nội, đều đại diện cho ý tứ của Đại Đế Thiên Lăng.
Cậu tư là cháu trai của Đại Đế Thiên Lăng!
Có nhà ai mà lại để cháu nội của mình lưu lạc ở bên ngoài chứ?
Trở về Hoàng thất chính là chuyện không sớm thì muộn!
Nghĩ đến vị quân chủ thông minh vĩ đại đó, trong lòng đám người khó tránh trở nên an ổn hơn không ít!
Lúc đám người Trần An sắp rời khỏi, Cố Duyên gọi điện thoại cho phu nhân Nguyệt Nha, nói là mình muốn ở lại để chăm sóc cậu tư và cậu Nghê cùng với các anh trai, bởi vì cô không nỡ rời xa các anh trai nhanh như vậy.
Tiểu cô nương lần đầu tiên xuất cung, lần tiên đến bên ngoài, tuy thành tích học tập rất tốt, thận trọng và hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng thiếu đi kinh nghiệm xã hội, nghe nói có hai anh trai ở cùng với cô, hơn nữa Phú Nhất cũng đã đồng ý, nên bà ta liền đáp ứng.
Khi Cố Duyên đem va li hành lý theo các anh và chị dâu đến cửa Tử Vi Cung, cô liền hưng phấn lên!
“Một nơi thật là đẹp quá! Căn nhà đẹp quá đi!”
“Thượng tư Cố Duyên hài lòng không?”
Khúc Thi Văn nói cười với cô, nói đến khuôn mặt cô đều ửng đỏ: “Chị dâu, chỗ này không phải là Hoàng Cung, không cần gọi cả quân hàm của em đâu.”
Trần Tín sốt ruột bảo vệ em gái, vội vàng nói: “Chị dâu, Duyên nó tuổi còn nhỏ, thích đỏ mặt, được sủng ái trong lòng bàn tay từ nhỏ giống như là cô Tống vậy đó, chị đừng nói em ấy miết nữa, mấy tiểu cô nương dễ ngượng ngùng lắm.”
Trần Tín không nói còn tốt hơn, anh vừa nói thì khuôn mặt Cố Duyên càng đỏ hơn nữa.
Cô lườm một cái, đôi con ngươi khẽ đảo lên, bàn tay xoa xoa xoắn xuýt nói: “Thật là muốn đi xem thử nhân vật sẽ thống lĩnh thiên hạ trong tương lai của đại Ninh Quốc chúng ta a, cùng vào thôi!”
“Được!”
“Đi thôi!”
Lúc bốn người lũ lượt đứng ở cửa phòng khách thì nhìn thấy trong đại sảnh trống trải hiu hắt, không một bóng người.
Cố Duyên không dám tùy tiện nói chuyện lớn tiếng nữa, bởi vì trên đường đến đây, các anh và chị dâu đã nói chuyện cậu tư thích yên tĩnh cho cô nghe rồi.
Cố Duyên kinh ngạc nhìn thế giới màu xanh nước biển ở trước mắt, làm giống như là một thủy tinh cung dưới đáy biển trong những câu chuyện cổ tích vậy, thật mơ mộng và khó tin.
Trần Tín xách va li hành lý của em gái, nói: “Anh đưa em đi dạo lầu một trước, em xem thích căn phòng nào thì anh sẽ dọn dẹp giúp em! Hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai anh dành thời gian rảnh đi dạo phố mua quần áo với em!”
“Anh, không cần đâu, trong hành lý của em mang tới mấy cái váy lận, mùa hè mà, không mặc nhiều được đâu.”
“Vậy không được, phải đưa em đi dạo phố nữa, đồ ăn vặt đặc sản gì đó, đồ trang sức thịnh hành gì đó cho con gái, anh đều mua cho em hết!”
“Ha ha anh à, hay là anh để tiền lại mua cho chị dâu tương lai của em đi!”
“Chị dâu tương lai tạm thời chưa có, bây giờ chỉ có em gái thì phải mua cho em gái chứ!”
“Anh, anh thật là tốt!”
“Chứ sao, anh có tốt hơn anh cả không?”
“Ha ha ha!”
Nghe thanh âm của hai tên nghịch ngợm vừa nói chuyện vừa đi xa kia, Khúc Thi Văn bất giác cười phụt một cái, chị ta kéo lấy cánh tay của Trần An rồi ngã vào trong lòng anh: “Tử Vi Cung của chúng ta càng lúc càng náo nhiệt hơn rồi, hơn nữa càng ngày càng có mùi vị của tình cảm nữa.”
Trần An gật gật đầu nói: “Em lên lầu xem thử tình hình của mấy vị chủ nhân đi, anh đi xem thử Cố Duyên chọn phòng xong chưa rồi giúp Trần Tín dọn dẹp cho em ấy một chút.”
“Được.”
Bước lên chiếc cầu thang xoay tròn màu trắng, Khúc Thi Văn đi khắp mọi nơi trên lầu hai, nhưng không tìm thấy mấy chủ nhân đâu.
Ngay cả Trân Trân ở sảnh phụ cũng không thấy đâu nữa.
Cô ấn chuông phòng của người giúp việc, sau khi hỏi xong thì mới biết cậu tư đã đến hậu cung rồi, bởi vì hôm nay cô Tống phải tiêm vắc xin ngừa bệnh dại thêm lần nữa cho nên đã đưa cô Tống đi rồi.
Sau khi Khúc Thi