CHƯƠNG 157: TẮM
Lời nói của Lạc Kiệt Hy khiến toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh đến không tưởng nổi!
Lăng Ngạo đột nhiên cũng không động đũa nữa.
Anh đã ăn cơm tối rồi, muốn ăn một bát nữa, có điều đã nổi giận với Lạc Kiệt Hy, cũng chỉ là muốn nếm thử tay nghề của cô nhóc này.
Nhìn thấy hương thơm của cái chén tản ra bốn phía, trong đầu lại nhớ đến lúc ngày hôm qua ở trong bệnh viện, hình ảnh mà anh với mẹ nhìn xa xăm như thế, đột nhiên trái tim của anh trở nên mềm mại.
Anh nhìn cô cười khẽ, nói: “Tìm bình giữ nhiệt đến đây, mang cái bát này của tôi cho bà ấy.”
“Không không không, con cứ ăn cái của con đi, lấy cái của ta là được rồi.”
“Ông cứ ăn cái của ông đi, tôi nói chuyện với vợ chưa cưới của tôi, ông đừng có xen lời.”
“Ta đây cũng là đang nói chuyện với con dâu tương lai của mình, con cứ ăn cái của con đi, lấy cái bát này của ta là được rồi.”
“Cơm tối ông còn chưa ăn, cậy mạnh với tôi để làm gì.”
“Ta có đói một bữa cũng không sao cả.”
“Ông ngậm miệng lại đi.”
“Ta…”
Lăng Ngạo quát một tiếng, lúc này Lạc Kiệt Hy mới im miệng lại.
Có điều, sau khi không khí yên tĩnh trôi qua không bao lâu, ông ta hơi kinh ngạc mà phát hiện: “Con, con đây là đang quan tâm ta chưa ăn bữa tối hay sao?”
Đứa nhỏ này là đang lo lắng cho sức khỏe của ông hay sao?
Lăng Ngạo cũng không mở miệng, chỉ là ném cho ông ta một ánh mắt giống như là đang nhìn một Ham Tử, nói với Tống Vĩnh Nhi: “Bé ngoan, đi, đi lấy cái bình giữ ấm kia đến.”
Tống Vĩnh Nhi đã bó tay rồi.
Cô đứng dậy nói với anh: “Nấu thêm một bát mì nữa cũng không khó, hai người đây là đang làm cái gì đây. Hai người cứ ăn đi, em lại đi nấu một bát nữa cho hai người đem đi là được rồi, để một người phụ nữ ưu nhã mà cao quý như phu nhân Nguyệt Nha ăn nước bọt của hai người đàn ông các người, hai người nghĩ như thế nào vậy?”
Lăng Ngạo: “…Bé ngoan vất vả rồi.”
Lạc Kiệt Hy: “Cô Tống đã vất vả rồi.”
Lúc Tống Vĩnh Nhi sắp đi vào phòng bếp, Lăng Ngạo bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó rồi lại nói thêm một câu: “Bé ngoan, lại làm thêm một bát bưng ra nữa đi.”
Lạc Kiệt Hy nghe không hiểu, còn Tống Vĩnh Nhi thì lại cười.
Cái ông chú này à, rất là ác miệng, nhưng mà mạnh miệng vậy chứ mềm lòng.
Một người đàn ông như vậy, nếu anh thực sự trở thành hoàng đế trong tương lai, anh sẽ rất quan tâm đến những người dân của mình!
“Biết rồi!Phú Nhất đại nhân cũng chưa có ăn đâu mà nhỉ! Rất nhanh rất nhanh thôi!”
Cô nhóc này cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa cười, quơ quơ tay ra phía sau lưng, dáng vẻ vui mừng hớn hở kia cực kỳ giống như ánh nắng, trông rất ấm áp.
Lạc Kiệt Hy mỉm cười, cầm lấy đũa lên tiếp tục ăn.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói cái gì cả.
Tống Vĩnh Nhi mang lên sáu bảy món đồ ăn chua, Lạc Kiệt Hy hạ đũa gắp một miếng dưa leo muối, nếm nếm thử, lại gắp đũa thứ hai.
Toàn bộ quá trình Lăng Ngạo đều không ăn thức ăn chua.
Hai người ăn đến nỗi trong chén không còn thừa một giọt canh nào, tự mình lau miệng, ngồi đó, ai cũng không thèm để ý tới ai.
Cô nhóc rất nhanh liền đi ra, cô nhìn thấy bầu không khí giữa hai ba con này hình như đã tốt hơn so với lúc trước, cô mỉm cười đưa hai cái bình giữ ấm qua, nói: “Bệ hạ, mì ở đây nè, thời gian cũng không còn sớm nữa, về sớm một chút nghỉ ngơi thôi.”
Lạc Kiệt Hy hít sâu một hơi, lại sâu sắc liếc nhìn con trai nhà mình.
Trong nháy mắt mà ông ta đứng lên, ông ta nói: “Tiểu Ngạo, rất nhanh thôi, ta sẽ khiến cho con cam tâm tình nguyện trở về cùng với ta, con lại cho ta một cơ hội đi.”
Lăng Ngạo không nói chuyện.
Lạc Kiệt Hy đi ra cổng, Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo không xa không gần theo sát ở phía sau.
Biểu cảm của Lăng Ngạo ai oán, bởi vì trông như vậy giống như là anh đang tiễn Lạc Kiệt Hy đi vậy.
Nhưng mà Tống Vĩnh Nhi vừa trừng mắt một cái thì anh lập tức ngoan ngoãn.
“Phú Nhất đại nhân.”
Tống Vĩnh Nhi kêu một tiếng.
Lúc này Phú Nhất đang bước từ trong nhà ra, nhìn thấy bọn họ, tao nhã lễ phép gọi: “Cậu tư, cô Tống.”
Ông ta nhìn thấy thứ mà Lạc Kiệt Hy đang cầm trong tay, có chút kinh ngạc, nhưng mà rất vui vẻ tiến lên nhận lấy hai bình giữ nhiệt.
Lạc Kiệt Hy xoay người lại, trước khi đi thì nói với Tống Vĩnh Nhi: “Cô Tống