CHƯƠNG 175: QUAN TÂM
Lúc Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo ra khỏi thang máy, mới phát hiện cả phòng khách lầu một đều tối om!
Tủ lạnh và bể cá ở không xa có đèn LED tinh tế đang lóe lóe, nhưng ánh sáng yếu ớt như vậy cũng không đủ mở rộng tầm nhìn của họ.
Tống Vĩnh Nhi nhìn ngoài cửa sổ, phía đó cũng tối hù, không biết là thật sự đang đêm, hay là rèm cửa sổ kéo quá kín.
Cô không nhịn được nói: “Chú à, bây giờ là buổi tối?”
Lăng Ngạo ngước mắt nhìn cô: “Ừ, hẳn là bốn giờ sáng.”
Thể chất cô nhóc này, anh xem như hiểu rõ một chút, thường bệnh nhanh, khỏi cũng nhanh. Lần trước lúc ở thành phố H, sốt một trận, buổi tối hạ sốt, lập tức liền làm loạn muốn ra ngoài chơi. Bây giờ cũng vậy, nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn này của cô, có thể tưởng tượng mấy tiếng trước vẫn là một bệnh nhân ý thức mê mang sao?
Tống Vĩnh Nhi hít sâu một hơi, thân thể bất giác nghiêng về phía Lăng Ngạo: “Vậy chúng ta đi lên đi, em sợ tối.”
“Em không phải đói sao?”
“Nhưng em sợ tối!”
“Haha ~” Trong không khí truyền tới tiếng cười khẽ trầm thấp của anh, lấy điện thoại ra, mở đèn pin, anh nói với cô: “Ở đây đợi anh, anh đi mở đèn.”
Nếu là trước đây, chỉ cần anh ra khỏi phòng, sẽ ấn chuông giường.
Người nhà họ Trần vừa nghe chuông giường, sẽ mở đèn phòng khách, tất cả yêu cầu của anh đều có thể thỏa mãn.
Tuy nhiên bây giờ, cô nhóc nói đói rồi, anh đột nhiên cũng nhất thời hứng chí, muốn thử tự mình làm chút gì đó cho cô.
Xe lăn bạc đều đều lăn đi, tạo ra đường cong ưu nhã trên mặt đất sáng bóng, bóng dáng anh như cách cô ngày càng xa, lại vào lúc cô hoảng loạn nhất ấn sáng một thế giới xanh thẳm.
Anh nghiêng đầu, cười với cô: “Em ngồi sofa xem tivi một chút, đợi anh, anh đi làm đồ ăn cho em.”
Tống Vĩnh Nhi sững ra ở cửa thang máy, không dám tin nhìn anh: “Anh nói gì?”
Cô biết nấu ăn, cũng là vừa học, chỉ là món mì thịt sợi cải ngâm mà thôi, đặc biệt cô cho cải ngâm, cũng là hàng mua sẵn, muốn dùng vị tươi của cải ngâm che giấu tài nghệ không chịu nổi của mình!
Ngoại trừ cái này, cô đại khái chỉ biết nấu mì gói!
Mà anh?
Biết nấu ăn?
“Anh đang đùa với em sao?” Tống Vĩnh Nhi liếc anh trắng mắt, đột nhiên nhớ ra gì đó, đi về phía anh, bộ dạng chính nghĩa nói: “Nếu anh đau lòng bọn Thi cực khổ cả ngày, không nhẫn tâm gọi họ, em có thể tự mình giải quyết, em không tin trong phòng bếp không có chút đồ sẵn nào!”
Cô nghĩ, cũng mới bốn giờ sáng, tùy tiện tìm chút đồ lót bụng được rồi.
Cô không tin trong tủ lạnh ngay cả há cảo, vằn thắn đồ cũng không có!
Hơn nữa bánh bao, bánh bông lan chắc sẽ có chứ?
Nếu không Thi sáng sớm làm sao biến ra sandwich nướng?
Cô an ủi vỗ vỗ vai anh, cười vô cùng tự tin: “Đợi đó, chị đây đi làm, lát sau chúng ta sẽ có đồ ăn rồi!”
Lăng Ngạo không biết nên khóc hay nên cười kéo cánh tay cô, ngăn cản cô đi về phía trước, hơn nữa yên lặng nhìn cô.
Càng nhìn, càng cảm thấy trong lòng ngọt ngào, ấm áp.
Lời của mẹ không sai, cô Tống anh nhìn trúng này, là loại hình dễ dỗ nhất thế giới, chỉ cần tuyệt đối chân thành, thẳng thắn, trung thực với cô, cô sẽ vì yêu mà không màng thân mình.
Chỉ là, trước đây sao anh lại không nhìn thấu?
Quả nhiên vẫn là đứa bé có mẹ như bảo bối, ngay cả yêu đương cũng có thể xin kinh nghiệm.
Anh kéo cổ cô xuống, không biết biến từ đâu ra một vòng bạc, gắn viên Saphire lấp lánh, lóe sáng trước mắt cô: “Vĩnh Nhi, anh giúp em đeo.”
Tống Vĩnh Nhi nhìn dây chuyền đó, nhớ tới hôm nay tâm trạng tức giận lấy nó xuống, biểu cảm có chút phức tạp.
Lăng Ngạo lại không nhìn nổi dáng vẻ khổ sở suy