Kiếp nạn lần này tuy nói rằng khiến cho Kiếm Tông La Sát bị tổn thương
khá nghiêm trọng nhưng đây cũng chính là dịp để họ có thể ổn định lại
nội bộ. Những tên Linh Kiếm Sư sống sót rời khỏi Huyết Hồn Hải năm nào
mà có lòng phản bội đều bị Mạc Vấn trừng phạt nghiêm, toàn bộ bọn chúng
phải giao nộp hồn huyết vào chiếc la bàn Mặc Ngọc do hắn luyện chế ra.
Mạc Vấn cũng không ngờ rằng cái la bàn được luyện chế ra nhân lúc cao
hứng này về sau lại có thể trở thành một trong những tín vật quan trọng
nhất, không thể thiếu của chưởng tông Kiếm Tông, hắn cũng đặt tên cho nó là Phong Hồn Bàn!
Sau khi ổn định tình hình nội bộ, Kiếm Tông
La Sát không có thời gian nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí mà lập tức xuất quân quét ngang tứ phía, toàn bộ sản nghiệp của Huyết Lang Liên Minh
mới bị tiêu diệt đều phải lập tức cử người đi tiếp quản.
Sau ba
tháng, mọi sóng gió mới chính thức im ắng hết, thế lực của Kiếm Tông La
Sát không hề suy giảm mà còn có bước lớn mạnh không ngờ. Kiếm Tông đã có cơ nghiệp là các Linh đảo ở cả ba vùng biển lớn Lạc Hải, Hoành Hải, Mặc Hải, hơn thế nữa đây đều là những linh đảo thượng phẩm cấp ba, lúc này
tài nguyên dùng để tu luyện có thể nói là nhiều vô số. Sản nghiệp của
Kiếm Tông lúc này đã vượt xa những Kiếm Tông cấp ba có thâm niên rất lâu năm, thậm chí lượng tài nguyên trên còn có thể so sánh xấp xỉ với một
vài Kiếm Tông cấp bốn.
“Huynh đã muốn đi chưa?”
Trên đài Quan Tinh ở chủ điện La Sát, Lưu Chấn Huyên đi tới bên cạnh Mạc Vấn,
hai người đứng sánh vai nhau cùng nhìn ngắm những vì sao trên bầu trời
đêm.
“Ta đã mở ra một con đường thông thoáng cho các nàng đi,
còn có thể phát triển tới cấp độ nào là phụ thuộc vào chính năng lực của các nàng!” Mạc Vấn nói.
“Đúng vậy, huynh không thể chiếu cố cho các nàng cả đời này được.” Lưu Chấn Huyên khẽ nhún vai: “Việc huynh nhờ ta tìm kiếm tin tức về phương pháp kéo dài tuổi thọ cho các nàng, tới
nay đã có chút kết quả rồi đó!”
Mạc Vấn thoáng giật mình, hắn vội nhìn sang Lưu Chấn Huyên.
“Ta đã tìm khắp trong tất cả các tư liệu cấp năm trở xuống bên trong Kiếm
Các, chỉ có một Linh Đan là phù hợp với việc luyện chế trên quy mô lớn.
Nó có tên là Huyết Thai Đan, là một loại Linh đan cấp ba, nếu dùng nó
lâu dài thì có thể giúp tăng thêm sáu mươi năm tuổi thọ đấy! Đây chính
là công thức của Linh đan đó, ta đã mang nó về đây cho huynh!”
Lưu Chấn Huyên ném một quả ngọc giản về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn liền lấy tay chụp lấy ròi dùng linh thức của mình xem qua nội dung.
“Công thức này cũng không quá phức tạp, đại bộ phận các loại nguyên liệu đều
là các Linh dược bổ dưỡng thông thường, chỉ có hai loại nguyên liệu quan trọng nhất: Một là máu huyết của yêu thú cấp cao, cái này thì không khó kiếm, huynh chỉ cần giết vài còn yêu thú cấp cao là tha hồ xài. Hơn nữa huynh đã có khá nhiều máu huyết của Giao Long, tuy không phải chính
thức là yêu thú cấp bốn nhưng giá trị của nó cũng vượt xa so với yêu thú cấp ba siêu vị, đùng để luyện đan thì quá chuẩn rồi. Cái thứ hai mới là khó kiếm, nó là một loại Linh thảo cấp ba có tên là Quý Âm Thảo, loại
linh thảo này được sinh ra bởi tinh túy của Tiên Thiên Quý Thủy, ở hải
ngoại tuy nó không quá hiếm nhưng mà không thể thu mua một số lượng lớn
được!”
Mạc Vấn chỉ ngồi im lắng nghe, hắn hiểu rõ là Lưu Chấn
Huyên đã nói ra được thì chác chắn sẽ có giải pháp khắc phục những khó
khăn.
Quả nhiên, Lưu
Chấn Huyên nói tiếp: “Tất nhiên cũng có một cách khác để lấy được thật
nhiều Quý Âm Thảo. Trên vùng biển Bắc Minh Hải có một hòn đảo tên là Đảo Mê Tiên, hòn đảo này không đứng yên một chỗ mà quanh năm trôi nổi phiêu du trên mặt biển Bắc Minh Hải, nó chưa bao giờ dừng lại một chỗ quá
lâu. Nhưng mà cũng có rất nhiều Linh Kiếm Sư đã có cơ hội lên trên hòn
đảo này, họ còn mang về rất nhiều các loại Linh thảo và Linh dược, trong đó chủ yếu là Quý Âm Thảo. Nếu huynh có thời gian thì có thể tìm tới đó mà thử vận may!”
“À! Huyết Thai Đan này còn có một khuyết điểm
nhỏ, bởi vì nó cướp đoạt sinh cơ ở trong máu của yêu thú nên bên trong
viên đan luôn ẩn chứa lệ khí của Yêu Tộc. Nếu dùng nó lâu dài thì người
ta dễ trở nên tính tình hung bạo, nếu nặng có thể dẫn phát Tâm Ma. Muốn
an toàn thì phải dùng thêm Linh dược hoặc là sử dụng những bí pháp tĩnh
tâm an thần. Đương nhiên cách giải quyết từ gốc tốt nhất là khử sạch lệ
khí ở trong máu huyết, việc này thì huynh phải tự tìm cách thôi!”
“Xin đa tạ!” Mạc Vấn nói bằng giọng rất trang trọng.
Lưu Chấn Huyên gãi gãi mũi :” Huynh đừng có câu nệ như vậy, đó không phải
là tác phong của chúng ta. Ah đúng rồi, huynh tính lúc nào sẽ lên
đường?”
“Ba ngày nữa!”
Lưu Chấn Huyên khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé, ta rời xa nhà lâu quá rồi, giờ cũng phải về thôi!”
Ba ngày sau, bên trong đại điện truyền tống kiếm trận của một tòa Linh đảo cấp ba nào đó của biển Thiên Tinh Hải, một chùm sáng ngũ sắc chói lòa
hiện lên, sau đó trên truyền tống kiếm đài hiện ra bảy bóng người.
“Đây là đảo Vân Hà hả? Chà chà...Quả không hổ danh là một trong những Linh
đảo cấp ba đẹp nhất vùng Thiên Tinh Hải.” Lưu Chấn Huyên nhìn thấy bầu
trời đang không ngừng đổi sắc sặc sỡ ánh hào quang và nói bằng giọng
điệu tán thưởng.
“Đại nhân, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?” Một
nàng thiếu nữ mặc chiếc quân lụa mỏng màu đen, trên mặt đeo mạng che khẽ nháy mắt hỏi.
Lưu Chấn Huyên liền nhìn về phía nàng ta và mỉm cười: “Tiểu nha đầu ah, ca ca dẫn các nàng đi đập phá quán!”
“Đi đập phá quán hả?” Trên mặt thiếu nữ kia ngập tràn vẻ hiếu kì và nghi hoặc.
Đứng bên cạnh đó là một thiếu nữ khác cũng mặc quần lụa mỏng màu đen và đeo
mạng che mặt, lúc này nàng ta đang trừng mắt liếc về phía thiếu nữ lúc
đầu, thiếu nữ ban đầu vội rụt cổ le lưỡi không dám thắc mắc gì thêm nữa, nhưng mà hai mắt nàng lại đang quan sát các gian hàng hai bên đường một cách rất hứng thú. Bên cạnh hai nàng này thì còn có hai nàng nữa có
trang phục giống hệt. Bốn nàng chính là bốn thiếu nữ La sát năm xưa được Mạc Vấn cứu ra khỏi Huyết Hồn Hải, nay lại được đi theo hắn đi đảo
Thiên Diễn. Dắt theo bốn nàng cũng là việc bất đắc dĩ của hắn, nhưng hắn cũng cần có vài người thân tín đi theo hầu hạ sai vặt và khi cần liên
lạc với tổng bộ Kiếm Tông La Sát thì cũng tiện lợi có người sai đi liên
lạc.
Thiếu nữ mới hỏi bằng vẻ hiếu kỳ lúc nãy tên là Lam Bối,
nàng là người ít tuổi nhất nhưng cũng nhanh nhẹn hoạt bát nhất trong bốn người.
Lưu Chấn Huyên cảm giác được cô bé ở bên cạnh mình đang
phập phồng lo lắng, hắn khẽ siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng và nói
rất nhẹ nhàng: “Yên tâm đi, tất cả đã có ta làm chủ!”
Liễu Chân
khẽ gật đầu, nhưng mà nàng vẫn còn ngượng ngùng vì được Lưu Chấn Huyên
cầm tay. Lúc này đã trải qua ba năm tính từ khi bọn họ thoát khỏi chiến
trường Huyết Hồn Hải, thiếu nữ nhỏ bé ngày xưa nay đã thành người lớn,
mới nhìn qua thật khó có thể tưởng tượng nàng chính là cô bé đóng giả
con trai nhìn nhem nhuốc ngày nào. Sau khi được đi theo Lưu Chấn Huyên
tu luyện trong hai năm, tu vi nàng đã tăng trưởng nhanh chóng đạt Kiếm
Mạch hậu kỳ đỉnh phong, chỉ một bước ngắn nữa là có thể ngưng tụ Kiếm
Cương rồi.
Mạc Vấn không hề thắc mắc về lai lịch thân thế của
Liễu Chân, tuy nhiên khi thấy Lưu Chấn Huyên lựa chọn nơi đây là điểm
dừng của truyền tống kiếm trận thì hắn biết mọi chuyện đã chuẩn bị được
sáng tỏ hết rồi. Chính vì vậy
hắn cũng ung dung ở lại đây.
Chỗ
bọn họ đang đứng là khu vực chủ thành của đảo Vân Hà, đảo Vân Hà là một
trong những Linh đảo cấp ba nằm trong vùng phụ thuộc vào đảo Thiên Diễn. Chủ nhân của đảo này là một Kiếm Tông cấp ba tên là Kiếm Tông Phúc Vân. Kiếm Tông này cũng có lịch sử được trên ngàn năm, trong tông cường giả
như mây, quanh năm suốt tháng có ba vị lão tổ Kiếm Nguyên tọa chấn, số
đệ tử Kiếm Cương cũng vượt qua một trăm, nó được xếp vào hạng trung bình khá trong số các Kiếm Tông cấp ba ở Thiên Tinh Hải.
Ngay từ lúc bọn bảy người Mạc Vấn xuất hiện ở khu vực chủ thành thì đã gây sự chú ý của nhiều người.
Một chỗ góc tường kín đáo ven đường đang vang lên tiếng đối thoại của hai gã Linh Kiếm Sư.
“Ngươi không nhìn nhầm đó chứ ?”
“Không thể sai được! Chính là nha đầu đó! Tuy qua hai, ba năm qua đã có nhiều thay đổi lớn nhưng nét mặt vẫn y như xưa.”
“Tiếp tục bám theo bọn chúng, ta sẽ về báo cáo ngay với các trưởng lão!”
Lưu Chấn Huyên đang giả bộ lơ đãng, vô tình nhìn đúng về phía góc tường đó, hắn khẽ nhếch mép lên, ánh mắt phát ra một tia lạnh lẽo.
Lưu
Chấn Huyên đã bao trọn gói nguyên tầng cao nhất của một quán rượu cực kỳ sang trọng, hắn cho người dọn ra một bữa đại tiệc thịnh soạn.
“Mạc huynh, bắt huynh phải coi màn kịch này, đúng thật ta rất áy náy!” Lưu
Chấn Huyên nâng một ly linh tửu kính Mạc Vấn và nói với vẻ áy náy.
Mạc Vấn khẽ cười: “Không sao đâu, nhưng mà đừng có bắt ta trả tiền đấy nhé!”
Lam Bối thì đang nghiêng đầu quan sát và đánh giá hai người, nàng không
hiểu bọn hắn có gì mà bí ẩn vậy. Vốn nàng đang định tò mò hỏi thì đã bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của đại tỉ Du Phương Hoa liếc nhìn, cuối cùng
nàng đành phải chăm chú vào công tác đánh chén các loại cao lương mỹ vị
trên bàn tiệc.
Từ khi ở Huyết Hồn Hải tới giờ, rất ít khi Mạc
Vấn được thưởng thức văn hóa ẩm thực. Ngày hôm nay, trong vùng nội hải
của Nhân Tộc, mọi sóng gió đã yên lặng, Mạc Vấn cũng thấy rất thoải mái, hắn ăn uống rất nhiệt tình và khoái chí.
Tuy nhiên lại có người không muốn bọn hắn được dùng xong bữa ăn ngon một cách yên bình, tiệc
mới diễn ra được nửa đường thì bỗng có một đám khách không mời ập tới.
Bọn chúng đuổi sạch tất cả mọi người ra ngoài , ngoại trừ đám người Mạc
Vấn.
Một gã nam tử trung niên ăn vận quần áo trang sức của một
vị nội môn trưởng lão Kiếm Tông Phúc Vân đang dẫn theo hơn chục tên Linh Kiếm Sư leo lên lầu cao nhất của quán rượu. Bọn hắn khẽ quan sát bọn
bốn người Lam Bối một chút, do trong bảy người thì bốn nàng có khí tức
mạnh nhất: Kiếm Nguyên Sát Lục của Mạc Vấn ở ngoài đan điền nên không hề phát ra chút chấn động nào, Lưu Chấn Huyên thì là chuyên gia che giấu
khí tức, người ngoài nhìn vào tưởng hắn chỉ có tu vi Kiếm mạch viên mãn
là cùng, còn Liễu Chân thì có thể bỏ qua ngay.
“Xin chào mấy vị
kiếm hữu, kẻ hèn Hồ Đại Hải này là trưởng lão chấp pháp của Kiếm Tông
Phúc Vân.” Gã trung niên nam tử nói chậm rãi, giọng điệu không có vr
kiêu ngạo nhưng cũng không hề quỵ lụy.
Bốn nàng không hề ngẩng đầu lên mà cứ tiếp tục ngang nhiên ăn uống.
Ánh mắt Hồ Đại Hải lập tức phát ra vẻ âm độc, nhưng gã có tu dưỡng cũng khá tốt nên những biểu hiện vừa rồi của các nàng chưa làm gã nổi giận, gã
một lần nữa lại ôm quyền chào hỏi: “Xin hỏi mấy vị muội muội đây là cao
đồ của môn phái nào?”
Lam Bối đột nhiên mở to mắt ra và nói với Du Phương Hoa ngồi bên cạnh: “Tỉ tỉ à, gã kia đang nói chuyện với chúng ta hả?”
Thanh âm của nàng rất nhẹ nhàng êm tai, nhưng âm lượng của nó cũng khá lớn,
cả quán rượu lúc này đều có thể nghe rõ từng chữ một.
Hồ Đại Hải liền tái mặt lại, lúc này mà còn chưa nhận ra đối phương đang cố tình
đùa cợt mình thì đúng là gã quá ư ngu ngốc. Gã nhìn bọn Lam Bối bằng vẻ
âm độc và lạnh lùng nói: “Mấy vị, bổn tọa nghi ngờ các vị ăn trộm một
vật chí bảo của bổn tông, vì vậy mời các vị đi theo bổn tọa một chuyến!”
Bốn nàng đều ngưng ăn uống và đồng thời ngước nhìn Hồ Đại Hải, ánh mắt của
cả bốn nàng không có vẻ gì giật mình sợ hãi hay sợ sệt, trong bốn ánh
mắt chỉ có một vẻ hiếu kỳ cứ như là đang nhìn vào một gã ngu ngốc bị tâm thần vậy!
“Tỉ tỉ à, gã vu cho chúng ta ăn trộm đồ kìa! Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải ngồi tù? Hay là bọn gã sẽ đánh
chúng ta vậy?” Lam Bối làm bộ sợ sệt đưa hai tay lên che ngực.
Một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương sơ kỳ đứng sau lưng Hồ Đại Hải cười nói:
“Tiểu cô nương yên tâm đí, chỉ cần các cô nương chứng minh được mình
không phải là kẻ trộm thì sẽ không sao đâu, chúng ta sẽ không làm phiền
nữa. Còn nếu các cô nương đúng là những kẻ trộm thì bọn ta cũng sẽ phải
dạy cho các cô nương một bài học thích đáng!”
“Tỉ tỉ, muội không đi đâu! Muội sợ đau lắm!” Lam Bối làm ra vẻ sợ hãi nhào tới trốn trong
lòng Du Phương Hoa, người nàng khẽ run lên, nhưng trên khuôn mặt nhỏ
nhắn thì lại không hề có biểu hiện sợ sệt nào cả, nàng ôm chặt eo Du
Phương Hoa khiến cho mọi người phải cố kiềm chế không cười ha ha một
trận.
Mấy tên Linh Kiếm Sư đứng sau lưng Hồ Đại Hải đang âm thầm nuốt nước miếng, cả bọn nhìn chằm chằm vào cơ thể Lam Bối với một vẻ
dâm tà. Cơ thể Chân Âm có sức hấp dẫn trời sinh đối với nam giới, những
biểu hiện vừa rồi của Lam Bối chẳng kém Mị Thuật bao nhiêu.
Hồ
Đại Hải dù sao cũng là trưởng lão chấp pháp nội môn của Kiếm Tông Phúc
Vân, định lực đương nhiên cũng hơn hẳn mấy gã kia. Gã cảm nhận được có
gì đó rất kỳ lạ ở đây, gã khẽ nhíu mày một cái rồi vung tay lên ra lệnh
dứt khoát: “Bắt toàn bộ bọn chúng mang đi!”...