Tôi có một người cha dượng, nhưng ông ta luôn luôn căm ghét tôi. Khi mẹ tôi cưới ông ta và để ông ta vào sống trong nhà của chúng tôi, cuộc sống của tôi chẳng khác gì địa ngục. Ông ta luôn cố gắng tìm ra lỗi của tôi trong mọi việc tôi làm, luôn miệng chửi bới và hét tên của tôi. Đối với ông ta, tôi không bao giờ có thể làm đúng một việc gì đó.
Mọi sự việc hỗn loạn ở nhà bắt đầu ảnh hưởng tới cuộc sống ở trường của tôi. Tôi không thể tập trung vào việc học và điểm số của tôi bắt đầu tụt xuống. Tại bàn ăn tối, tôi đã rất lo sợ và vì thế, tôi không thể ăn được bất kì thứ gì. Dần dần, tôi bắt đầu xa lánh mọi người và không đi chơi với đám bạn của tôi nữa. Mọi thứ bắt đầu tồi tệ hơn. Tôi đã trở thành một bao cát để cha dượng trút mọi cơn tức giận. Ông ta bắt đầu đánh đập tôi vì những lý do rất nhỏ. Ông ta là một người đàn ông khỏe mạnh và tôi quá nhỏ bé để có thể chống lại ông ta. Mỗi cú đấm và đá của ông ta khiến tôi đau về cả mặt tinh thần lẫn thể xác. Không lâu sau đó, bác sĩ chẩn đoán tôi mắc bệnh trầm cảm và họ bảo tôi nên bắt đầu dùng thuốc. Sau tất cả, mẹ tôi từ chối đứng ra can thiệp giúp tôi. Rõ ràng là bà ấy đã chọn người chồng mới cưới thay vì tôi. Điều đó đã khiến tôi tổn thương rất nhiều. Tôi đã từ bỏ hy vọng và cầu nguyện cho tới ngày tôi có thể chạy trốn khỏi nơi này.
Một ngày kia, tôi không thể chịu đựng nổi nữa và tôi đã chạy trốn khỏi căn nhà đó. Tôi đã đi rất xa, nhưng rồi cảnh sát vẫn tìm thấy tôi và đưa tôi về căn nhà đó. Khi họ đưa tôi về tới nhà, cha dượng của tôi đã đứng sẵn ở trước cửa chờ tôi. Ông ta đã rất tức giận. Khi cảnh sát rời khởi nhà tôi, cha dượng