Khu nhà tôi ở gần đây xảy ra những vụ tấn công kinh hoàng, nạn nhân bị cắt hết ngón tay và xẻo gót chân. Cảnh sát kết luận có thể hung thủ là người tâm thần bệnh hoạn, hắn muốn làm những nạn nhân của hắn tàn phế suốt đời. Những nạn nhân mô tả lại hình dáng của hắn nhưng tất cả đều không khớp với nhau, nhưng có 1 điểm chung là chiếc mặt nạ trắng toát với khe miệng cười khoét tới mang tai.
Tôi khẽ rùng mình, phần vì tôi là 1 nhân viên bảo vệ, đi làm khuya mới về được tới nhà. Vốn dĩ khu này khá cách biệt, nhà cửa khá xa nhau nên cho dù có gặp nạn giữa đường thì tới sáng ra mọi người mới phát hiện.
Ngày hôm nay tôi cũng phải đi làm về khuya. Con đường khuya vắng lặng chẳng 1 bóng người. Chạy trên chiếc xe máy cà tàng, tôi bỗng lướt nhìn vào 1 con hẻm nhỏ...
Có 1 bóng người mặc chiếc áo mưa đang nhìn ra phía ngoài đường nơi tôi đang chạy xe. Run bần bật và nổi gai ốc cả người, tôi cố vặn ga thật nhanh để về nhà. "Không xa lắm đâu, chỉ cần vào nhà thì mình sẽ an toàn" - tôi thầm nhủ. Bỗng chiếc xe khốn kiếp chết máy! Tôi tấp vào lề và định thần sẽ để xe lại rồi chạy bộ về.
Chạy bộ được 1