Bấy giờ tôi đang là sinh viên năm nhất, còn nhiều thứ bỡ ngỡ lắm. Được trường cho đi quân sự một tháng trong doanh trại quân đội chính quy. Lòng mừng rỡ không thôi, vì cuối cùng tôi cũng được biết làm một người lính là như thế nào.
Tôi háo hức bước lên chuyến xe, cái chuyến xe mà tôi cho rằng đó là định mệnh của đời tôi. Chính cái chuyến xe ấy đã khiến tôi lâm vào cực cảnh, khiến tôi phải khổ cực bao năm tháng, mà cho đến bây giờ tôi đã là một con người thành đạt. Ngẫm lại những năm tháng ấy mà không khỏi cảm thấy lạnh lẽo sợ hãi.
Một buổi đếm lạnh lẽo, tôi cùng lũ bạn lúc này sau một ngày huấn luyện mệt nhọc, đều chui rúc lên những chiếc giường đơn sơ thiếu thốn. Trên giường ngoài chăn mền và gối loại rất mỏng ra thì chẳng còn thứ gì. Cả lũ kháo nhau nghe kể chuyện ma của bác Nguyễn Ngọc Ngạn, trời đêm lạnh lẽo, tiếng ồn ào khiến chỉ huy ở bên dưới cảm thấy bực mình nên đã lên nhắc đến mấy lần. Cả lũ vừa lạnh, vừa nghe chuyện ma mà vừa sợ, mấy đứa khác để xua đi cái lạnh thì úp mì húp xùm sụp.
Lúc ấy mùa lạnh vừa mới qua đi, vẫn còn chưa tan hẳn. Tính tôi vốn xuề xòa, đi đâu cũng chỉ một chiếc ba lô bên mình, trong khi lũ bạn, nào quần áo nào chăn nào nước hoa móc áo...vv. Trời thì lạnh, tôi mang theo để đi tập huấn đợt quân sự này lại chẳng có gì ngoài quần áo, chăn không có, không khỏi cả người co ro môi tím ngắt mà rên lên hừ hừ.
Lũ bạn nghe chuyện ma, sợ hãi thì có thể trùm chăn, còn tôi thì làm gì có chăn mà trùm. Chỉ cánh cánh ánh mắt, mặc thêm một lớp quân phục cho đỡ lạnh, vừa nghe chuyện vừa run, cũng không biết là tôi run do cái lạnh, hay là run do những câu chuyện kia quá đáng sợ nữa.
Những âm thanh ghê rợn trong loa phát, cộng thêm khung cảnh bên ngoài đang vắng vẻ, gió rít ào ào qua khe cửa, khiến tôi cảm thấy sợ hãi hơn nhiều.
Bất chợt, tôi thấy có một thư gì đó nhảy qua nhảy lại trên những ngọn cây bạch đàn phía xa. Chỗ tôi nằm là ở giường tầng hai, ở đó có một cái cửa sổ thông gió nhỏ, không kính, có thể nhìn ra