Vào một ngày tôi phải làm một trong những việc khó khăn nhất trong đời mình. Tôi phải từ biệt con thú cưng của tôi. Có thể đây không phải là việc quá khó để làm đối với một vài người, nhưng với những người yêu động vật thì họ sẽ hiểu những gì tôi phải trải qua. Con thỏ của tôi là một trong những người bạn gần gũi với tôi nhất, mặc dù có vẻ hơi ngốc, nhưng dường như nó luôn ở bên tôi mỗi khi cuộc sống trở nên khó khăn hoặc những lúc tôi cảm thấy buồn hay thất vọng. Ngày đó, khi bố mẹ tôi và tôi đưa nó đi chữa trị, là lần cuối cùng tôi nói lời tạm biệt... hoặc chỉ là tôi nghĩ thế.
Tôi khóc và khóc hàng giờ bởi vì sự mất mát ngày hôm đó. Tôi không thể chịu được ý nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại con vật yêu thích của mình cứ quanh quẩn trong đầu. Hình ảnh cơ thể không sức sống của con thỏ cứ ám ảnh tôi suốt đêm khiến tôi không thể nào ngủ được. Tôi quyết định mở đèn và vớ lấy cuốn tập phác họa của mình để xem có thể tìm được niềm an ủi nào đó trên những trang giấy.
Tôi như trong trạng thái bị thôi miên khi lướt cây bút chì trên trang giấy, nhưng những gì tôi vẽ thật