Từ là từ phu tướng
Bảo kiếm sắc phong lên đàng
Vào ra luống trông tin chàng
Năm canh mơ màng
Em luống trông tin chàng
Ôi gan vàng quặn đau í a
Ðường dù xa ong bướm
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang
Đêm luống trông tin bạn
Ngày mỏi mòn như đá vọng phu
Vọng phu vọng luống trong tin chàng
Sao nỡ phũ phàng......
Giọng hát của bà lão mù vang lên giữa buổi trưa nghe ai oán bi thương. Mấy ngày nay, trưa nào bà ta cũng hát bài này, làng xóm yên lặng, chỉ có tiếng hát run run của bà gợi vào lòng Tài một nỗi buồn. Đâu phải chỉ có người con gái trong lời hát kia chịu cảnh bẽ bàng của tình đời đen bạc. Anh rít một hơi thuốc thật mạnh, nhớ đến khuôn mặt Mai, nhớ cái nhìn vô cảm của cô khi anh dang tay tát vào mặt. Mai ngẩn phắt mặt lên nhìn anh, ánh mắt đó làm tim anh nhói đau. Anh đã yêu cô biết chừng nào, vậy mà cô ta lại phản bội. Chợt Tài giật mình vì có người vỗ vai anh, quay người lại, anh nhìn thấy ông Sáu, ông đứng cạnh anh từ lúc nào.
- Bộ lạ chổ không ngủ được hả mậy?
- Không đâu chú, tại trời nóng quá con ra đây ngồi cho mát.
Ông Sáu nhấc ấm trà, tắc lưỡi:
- Cái bà già này buổi trưa nào cũng hát hò chẳng để ai ngủ hết.
- Ngày nào cũng vậy hả chú?
- Ừ, chỉ khi nào bả bệnh không hát nổi thôi, có hôm giữa đêm bả cũng bật dậy hát.
- Bà ấy hát cũng hay chứ chú.
- Ừ thì ngày xưa bà ta hát hay nhất xứ này đó, nhưng ngày nào cũng nghe vầy chịu không nổi.....à mà mày định chừng nào qua nhà thằng Lâm?
- Thím Sáu nói chiều dẩn con qua.
- Ừa, qua sớm đi, tao nghe nói có nhiều người tới nhà nó coi lắm rồi đó, chậm chân là không còn đồ tốt đâu.
- Mà sao anh ta muốn bán đồ gia bảo vậy chú?
- Thì cờ bạc đó mà, nó bán gần hết đồ đạc, giờ nhà chỉ còn cái xác. Ông lắc đầu. Phá gia chi tử, ngày trước nhà nó giàu nhất tỉnh.
- Vậy hả chú?
- Ừ, ông Quyền, ai chẳng biết, ruộng đất bao la, vậy mà giờ....ác nhơn thất đức quá mà.
- Ác sao chú? Tài tò mò.
- Để từ từ tao kể mày nghe, giờ chiều rồi, để tao kêu bả dẫn mày qua nhà thằng Lâm. Bà ơi....! Ông Sáu kêu to.
Nắng xiên thẳng qua kèo nhà, ngôi nhà cổ cũ kỹ vì đã lâu không tu sửa. Tài nheo mắt xăm soi đôi chân đèn. Anh lắc đầu, chẳng có gì đặc biệt. Nhìn quanh ngôi nhà giờ trống hoác, anh thất vọng, là một người có kinh nghiệm sưu tầm đồ cổ, anh chẳng thấy còn gì có giá trị ở đây. Nhìn lên bàn thờ, anh dừng lại ở khuôn mặt người quá cố, chủ nhân ngôi nhà từng lừng lẫy một vùng, chòm râu quai nón với