Chương 1604
Gần một trăm tu sĩ đều có lựa chọn của riêng mình, cuối cùng bao gồm cả văn sĩ và ông già áo xám, có hơn ba mươi người đã chọn ở lại và đi đến trung tâm Thánh cảnh để được nhìn ngắm thế giới.
Những người khác thì Tân Trạm lấy mệnh hồn của bọn họ ra, rồi để bọn họ rời đi.
Sau đó Tân Trạm sắp xếp cho mọi người điều khiển một trận vân, để lại cho bọn họ nửa giờ.
“Mọi người nghĩ sao?”
Tân Trạm đi tới bên cạnh nhóm người Diệp Thành.
“Tôi không đi đâu” Viên Khánh cười khổ lắc đầu: “Nhờ phúc của anh, tôi mới có thể tiến bộ lên đến cấp thứ nhất của cảnh giới Phân Thần, nếu có đi thì cũng chỉ làm gia tăng thêm gánh nặng cho mọi người mà thôi.”
“Tôi muốn đi” Cổ Nguyệt Linh phấn khởi nói: “Mảnh vụn Thánh Tuyền trong khu vực trung tâm nhất định là càng nhiều và càng lớn, bây giờ tôi đã ở cấp thứ hai của cảnh giới Phân Thần rồi, cũng có thể xông pha một phen”
“Diệp Thành, còn anh thì sao?” Tân Trạm nhìn Diệp Thành, trong lòng có chút bồn chồn.
“Tôi định quay về, về nhà họ Diệp xem sao” Diệp Thành hít một hơi thật sâu, có chút mơ màng nói.
Suy nghĩ hồi lâu, anh ta vẫn muốn về nhà xem thử.
Bản thân anh ta mang dòng máu của nhà họ Diệp, tại sao lại lưu lạc đến Lam Tinh, và cha mẹ của anh ta là ai, những điều này đều đang quấy nhiễu anh ta.
Liễu Mộng đưa cho Diệp Thành một lệnh bài, chỉ cần cầm lấy vật này, Diệp Thành có thể liên lạc với thế lực của nhà họ Diệp ở Bắc Vực.
“Nhớ kỹ, bất kể gặp phải bất kỳ rắc rối gì đều có thể liên lạc ¡ tôi, chúng ta là anh em” Tân Trạm võ vai Diệp Thành nói.
Diệp Thành cũng nhếch mép cười.
Vê mặt tình cảm, Tân Trạm hy vọng có thể kề vai chiến đấu với Diệp Thành, nhưng tu vi của Diệp Thành đang bị đình trệ ở cấp thứ chín cảnh giới Xuất Khiếu, đưa anh ta đi đến khu vực trung tâm, ngược lại sẽ mang đến nguy hiểm cho anh ta.
Tân Trạm cũng có chút xúc động, ba người bọn họ cùng nhau
Râu quai nón bị Thường Phi Dương bắt đi, cũng biết được thân thế của mình, Diệp Thành càng nên chuẩn bị nhận lại tổ tiên của mình và trở về gia tộc.
Còn bản thân anh thì sao, rốt cuộc là ba đang ở đâu, và là ai?
Không hiểu vì sao, Tân Trạm có một dự cảm rằng bản thân mình cũng sắp được gặp ba rồi.
Cách thành cổ Đông Hoàng vô số km, đây là một sa mạc nhìn không thấy điểm dừng, không hề có thực vật nào sinh trưởng, mỗi một hạt cát đều có màu vàng kim.
Đây hoàn toàn là một thế giới cát vàng và lửa đỏ, trên không trung có những ngọn lửa đủ màu lay động, mỗi đốm lửa đều vô cùng nguy hiểm, nhiệt độ cực kỳ nóng, ảnh hưởng đến sự luân chuyển của gió, thổi tung cát vàng lên đầy trời và không ngừng phiêu bạt.
Và ở trong một nơi tuyệt địa tồi tệ như vậy, một người đàn ông mặc áo sơ mi vàng sãm đang nghiêm chỉnh ngồi trên cát sỏi nóng hổi, không biết là đang tu luyện theo phương pháp gì.
Nhìn mặt mũi ông ta vậy mà lại có vài phân giống với Tân Trạm.
Cách đó không xa, một nhà sư mặc áo cà sa, trên cổ đeo một xâu chuỗi tràng đang yên lặng đứng đó, trên đầu đội lá ba tiêu phập phồng, dùng nó để che chắn ngọn lửa.
Đột nhiên, người đàn ông đó mở mắt.
“Ba bộ sách cổ màu vàng tôi để lại bên trong cơ thể của Trạm, quyển đầu tiên đã được mở ra rồi” Người đàn ông đột nhiên lên tiếng nói.
Nhà sư đó sửng sốt, cau mày nói: “Không đúng chứ, cậu ta mới bao nhiêu tuổi đâu, bộ sách cổ của ông phải đạt đến cảnh giới Phân Thần mới có thể mở ra được, trong thế giới bẩn thỉu kia cậu ta vậy mà lại đột phá đến Phân Thần được sao?”