Chương 1687
Tổng thể toát lên cảm giác hiu quạnh, hoang vắng vô cùng.
Nhưng không thấy nguy hiểm gì, chứng tỏ Tàn hồn kia nói đúng, đây là thế giới bên trong của Như Ý Tiên Tôn, chắc là không sai đâu.
Nhiếp Phong Đình và mấy người Trần công tử lần lượt tiến vào nơi này.
Lúc Tân Trạm quan sát cung điện, không tiếp tục khống chế quả cầu sét nữa.
Tàn hồn không còn đau đớn lại bắt đầu mắng chửi độ Nó trở thành âm thanh duy nhất xuất hiện trong thế giới này, không ngừng vang vọng.
“Cái thứ lắm mồm này, chúng ta đã tìm được khu vực của Tiên Tôn rồi, hay là giết gã quách đi” Nhiếp Phong Đình cau mày nói ác.
“Giết tao cũng được, chúng mày nhanh chóng ra tay luôn đi” Tàn hồn kích động nói.
“Ngu ngốc” Tân Trạm lắc đầu, cười lạnh nói: “Tỉnh táo chút đi, ở đây là khu vực của Tiên Tôn, không phải thế giới bên trong của Ma Tôn, đừng nghĩ đến việc Ma Tôn có thể nhúng †ay vào chỗ này, tao giết mày, thì coi như mày chết thật”
“Mày đừng lừa tao”
Nụ cười trên mặt Tàn hồn sượng trân, gã sợ hãi quan sát xung quanh.
“Mày có muốn thử một chút không?” Tân Trạm hỏi.
Tàn hồn đột ngột câm miệng lại.
Ngay khi gã vừa trở nên ngoan ngoãn hơn, thế giới cũng quay lại yên tĩnh một chút.
Tạch tạch tạch!
Lúc Tân Trạm chuẩn bị đến trước cửa cung điện để quan sát rõ ràng.
Cánh cửa lớn sơn son thếp vàng trước cung điện vàng son phát ra một tiếng vang trầm vọng, sau đó chậm rãi mở ra bên ngoài.
Có một bóng người đang đứng ngay cửa lớn, lặng lẽ quan sát mọi người.
Đó là một thanh niên mặc áo trắng, làn da người này trắng nõn, mặt mày tuấn tú, mái tóc dài đen nhánh cuộn trên đỉnh đầu rồi dùng lông chim cố định lại, trông cách ăn mặc như người trí thức nhẹ nhàng phong độ.
Trong lòng mọi người đều giật thột, người vừa đến là Tiên Tôn sao?
“Rốt cuộc cũng có người đến đây, tiếc là các người đã đến muộn rồi” Người thanh niên
“Xin hỏi, có phải người là Như Ý Tiên Tôn không?” Nhiếp Phong Đình chắp tay bái lạy rồi nói.
“Cũng không phải, tôi chỉ là một người hầu nhỏ của Tiên Tôn thôi, loại thân phận như tôi nào dám sánh với với Tiên Tôn chứ” Thanh niên lắc đầu, ánh mắt nhìn vào Tân Trạm rồi chỉ vào quả cầu sét.
W¡ tu giả này, có thể cho tôi cái Tàn hồn này được không?”
Tân Trạm gật đầu, ném quả cầu sét cho thanh niên.
Ngón tay trắng nõn của thanh niên khẽ chạm vào, ánh chớp lặng lẽ tan ra, Tàn hồn không bị lồng giam trói buộc nữa, lập tức vui mừng bay lượn lên không trung.
“Về nhà rồi, thì ngoan ngoãn ở lại đi”
Người thư sinh lắc đầu, lại chạm tay một lần nữa trên không trung, lập tức trước người cậu xuất hiện một làn sóng dập dờn, làn sóng nhanh chóng mở rộng, chẳng mấy chốc đã chạm tới Tàn hồn.
Tàn hồn hoảng sợ, chỉ cảm nhận được một luồng sức hút mạnh mẽ đang nuốt chửng mình, gã dùng hết sức toàn thân cũng không thể chống đỡ được, bị người thư sinh kéo về bên cạnh.
“Mày, mày!” Tàn hồn thử mấy lân cũng thế, không khỏi sợ hãi tột độ.
“Chuyện này cũng phải trách tôi, để nó bị Ma Tôn bắt đi bao nhiêu năm, ngay cả tính nết ban đầu cũng bị thay đổi”
Người thư sinh thở dài một hơi, đầu ngón tay chạm nhẹ lên người hồn ma, ngay sau đó có tiếng vỡ tan vang lên, làn sương mù đen đặc phả ra ồ ạt từ người hồn ma, gã lại kêu la thảm thiết một lần nữa.