Chương 2381
Bản thân Tuệ Khả có thiên phú rất tốt, đến nỗi ngay cả cha anh cũng đã từng khen ngợi.
Nhưng bởi vì Sát Lục vô địch quá nhiều, khiến trong lòng Tuệ Khả sinh ra yêu quái, đến bây giờ cũng không dám thăng cấp đến kỳ độ kiếp, cứ mãi dừng lại ở hợp thể cảnh đỉnh phong.
Rút ra bài học kinh nghiệm này, Tân Trạm cũng không muốn cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh giống như Tuệ Khả, còn phải xuất gia làm hoà thượng, lấy Phật pháp gì đó để hoá giải tình trạng của sát khí.
Suy cho cùng, nếu anh trở thành hoà thượng thì Tô Uyên phải làm sao đây.
Hơn nữa anh cũng không biết, các tu sĩ có được Tiên Tàng trong tay, một khi xảy ra cuộc đánh giết hỗn loạn sẽ dẫn đến những sát khí nhân quả không cần thiết.
Vậy nên chỉ cần những tu sĩ đó không mù quáng đụng chạm đến anh, Tân Trạm cũng sẽ không thèm ra tay với bọn họ.
Ngự long tung hoành giữa trời đất, Tân Trạm vừa tìm kiếm hung thú để săn giết, vừa truyền đạt căn nguyên của rồng.
Trong căn nguyên của rồng, sâm la vạn tượng chứa đựng gần như tất cả các nền tảng liên quan đến rồng, chính là nơi Xích Giao Long rất khan hiếm.
Xích Giao Long trông cũng nghiêm túc, cố gắng tiếp thu tin tức căn nguyên được truyền đạt theo từng điều một này.
Muốn từ giao hóa rồng thì giao phải lột xác từ trong ra ngoài mới có thể thực sự thành rồng, có thể nói, nó trợ giúp rất lớn cho căn nguyên rồng của Tân Trạm.
Trong vòng ba ngày, Tân Trạm đã bay qua nhiều mảng lục địa rộng lớn, tình cờ phát hiện ra vài nơi Chẳng qua chúng hầu như đã suy yếu và dần bị hủy hoại rồi, tuy vậy vẫn có thể bổ sung một ít tiên thảo.
Ba ngày sau, sau khi đánh chết một đám mãnh thú không có trí tuệ, Tân Trạm cảm giác kim điển trong tay đột nhiên rung động, rất nhiều đạo ánh sáng vàng bắn ra bốn phương tám hướng.
Sau đó, kim điển Sát Lục dần dần bay cao lên, tựa như mặt trời chói lọi.
Lúc này trong chiến trường chết chóc, dù mọi người ở bất cứ đâu
Mà khi tất cả tu sĩ ngẩng đầu nhìn lên trời, kim điển đã dũng mãnh bay vào bảng Sát Lục, tên của Tân Trạm dần hiện ra hợp làm một với kim điển.
Sau khi lấp đầy chỗ trống của bảng Sát Lục, bảng chậm rãi bốc cháy từ dưới đáy lên.
Đồng thời, Tân Trạm đang lơ lửng giữa không trung ngạc nhiên không thôi nhìn hai tay mình.
Cả người anh bất giác phát ra ánh sáng chói lòa, sáng như ánh sao.
Hơn nữa, một hơi thở khác thường bắt đầu di chuyển, khiến Tân Trạm đột nhiên nảy ra ý niệm vô song, không gì sánh được.
Thần Điển đã không còn, cho nên chiến trường dùng cách thức này để bảo vệ anh đạt được thắng lợi sao?
Khi bảng Sát Lục dần bị thiêu đốt, tất cả mọi người đều cảm nhận được không gian này đang bài xích bọn họ.
Tựa như không gian này không hề bảng lòng tiếp nhận mọi người nữa.
“Xem ra chiến trường Tiên Ma sắp kết thúc rồi. Tiếc là từ đầu đến cuối đều không được nhìn thấy Trình đại sư, không biết anh ta thế nào rồi”
Tại phía bắc của chiến trường Tiên Ma, Cung Doãn nhìn lên không trung bằng vẻ mặt bất đắc dĩ.
Rõ ràng là cùng Tân Trạm đi vào chỗ này, kết quả sau mười mấy ngày bản thân cũng chưa từng phát hiện ra tin tức của đại sư.
“Tuy đại sư rất lợi hại, nhưng dù sao mới chỉ đạt đến tu vi Phân Thần cảnh. Đây lại là chỗ mà nơi nơi đều là Hợp Thể cảnh, không biết có gặp nguy hiểm hay không nữa”
“Sư huynh, sao anh lại phải để ý một tên Phân Thần cảnh như vậy. Nếu không phải do anh ta có lẽ chúng ta đã có thể tìm thêm vài gốc Chu Tiên Thảo rồi” Một nữ tu ở bên cạnh Cung Doãn nhíu mày nói.