Chương 2411
“Khó quá đi! Nói thì dễ, nhưng cảm nhận thế nào? Tôi đã nhìn cỏ cây hoa lá lớn dần rồi tàn lụi, nhưng thời gian thì vô hình, không thể chạm tới, vậy làm sao tìm được nhịp điệu của thời gian?”
Lúc Tân Trạm đang đọc sách, Phù Ma cũng tham gia, lúc này xem những thứ này ông ta cũng có chút đau đầu.
“Chúng ta cứ thử trước đi” Tân Trạm không trầm mặc như Phù Ma.
Vì miếng Ngọc Giản là thứ cuối cùng lưu lại ở chiến trường giết chóc, là một phần thưởng dành cho người chiến thắng, nên nội dung nhất định có giá trị.
Lúc trước Sí Ma cũng đã từng nói, lúc chiến trường bắt đầu khởi động, từng có quà mà tổ tiên nhà họ Tân bọn họ đưa đến, đồ được tặng thậm chí không được lựa chọn trong đó.
Bao gồm cả Thiên Hỏa tiên thuật của Thiên Hỏa tiên tôn cũng xuất hiện ở chỗ đó. Tất cả đã chứng minh rằng chiến trường tiên ma này rất coi trọng phần thưởng của người chiến thắng cuối cùng và tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ sự sai sót nào.
Dù sao theo quy tắc của chiến trường, kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ giết một trăm vạn sinh linh.
Nếu một cường giả như vậy cuối cùng bị tả tơi như thế, vậy hiển nhiên người mất mặt chính là hai bên tiên ma đã bày ra chiến trường này.
“Thực ra, ý nghĩa của Nguyệt Thời tiên tôn chính là hiểu được thời gian, trước tiên là hiểu sự sống và cái chết. Tôi nghe nói rằng có một bí mật lớn giữa sự sống và cái chết. Lấy nguồn gốc của thời gian hợp lại bằng con đường của sự sống và cái chết thì sẽ chính xác hơn”
Tân Trạm nghĩ ngợi một lúc rồi trong nháy mắt anh bay ra khỏi con thuyền bay.
Đột nhiên Nhạc Vấn Hào ở phía sau cách đó xa xa liền nâng cao tinh thần cảnh giác mà cẩn thận quan sát xung quanh.
Nhưng mà, anh ta chỉ thấy Tân Trạm lấy một thứ gì đó trên mặt đất rồi sau đó nhanh chóng trở lại con thuyền bay.
Nhạc Vấn Hào nhíu mày, Tân Trạm đến rồi đi nhanh như một
Nhạc Vấn Hào thu hồi con thuyền bay, đôi mắt của anh ta ảm đạm rơi trên mặt đất rồi anh ta nắm lấy một nắm bụi đất mà Tân Trạm vừa động tay vào.
Trong đống đất này, chỉ có một số hạt giống cây cỏ chứ không có gì hữu ích cả.
Một người tu sĩ có cảnh giới hợp thể mà chỉ chạy ra nắm lấy một năm đất rồi quay về thôi sao?
“Tên nhóc con này đang cố tỏ ra vẻ huyền bí hay là có những bí mật nào mà mình không biết hay không nhỉ?”
Nhạc Vấn Hào cau mày rồi lại bay lên.
Mà trở lại trong thuyền bay, Tân Trạm lấy ra một ít linh khoáng thạch nung thành mấy cái bình rồi bỏ bùn đất vừa lấy về vào trong đó.
Khi Tân Trạm làm chuyện này, anh cũng không hề né tránh những người khác đang ở trên thuyền nên rất nhiều tu sĩ đều kinh ngạc khi nhìn thấy điều đó.
Sau khi Tân Trạm bỏ đất vào mấy cái bình thì anh lấy ra một lọ dung dịch thuốc đổ vào trong cái bình đó.
Lúc này một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra, hạt giống cây cỏ trong đất lớn lên một cách nhanh chóng, nảy mầm đâm chồi rồi phát triển mạnh mẽ.
Tân Trạm cũng rất chú ý tới sự sinh trưởng của những đám cây cỏ này.
Dung dịch thuốc mà anh dùng cũng không phải là quý giá gì, bởi đối tượng sử dụng không phải là linh thảo mà chỉ là cỏ dại bình thường.
Trong quá trình quan sát chăm chú, Tân Trạm cũng đã lĩnh hội được đạo vận của cuộc sống.
Sau đó, Tân Trạm lại đổ dung dịch thuốc vào những đám cỏ dại này một lần nữa. Sau khi chúng đã phát triển đến cực hạn thì bắt đầu khô héo và cuối cùng cũng tiêu tán.