Chương 2420
Ngụy Ngạn Quân cười to, áo bào đen rung động rồi đột nhiên bay lên.
Sau đó ông ta như hóa thành một đám mây đen, với khí thế áp bức kinh người nhanh chóng hòa vào trong hư không.
Bên trong thuyền bay, lão Ngô đang ngồi xếp bằng ở trong, khuôn mặt già nua, tử khí đang vờn quanh bốn phía.
Ngô Bình Nhi đã tỉnh lại, cô và Tiết Phong cùng Cung Doãn đứng cách đó không xa, căng thẳng nhìn chăm chăm.
Tân Trạm thì ở sau lưng lão Ngô, một tay đang đặt trên bả vai ông ấy.
“Dược sư Trình, bắt đầu đi”
Lão Ngô ngẩng đầu, cảm ứng mây đen hội tụ rồi mở miệng nói.
Nghe vậy, Trần Trạm hơi khép mắt lại.
Lần thứ hai anh lắng đọng thể xác và tinh thân của mình để cho thần hồn tiến nhập vào cảm nhận được sinh tử bên trong cảnh giới huyễn hoặc này.
Một luồng khí tức kì dị truyền từ bàn tay Tân Trạm truyền vào cơ thể của lão Ngô.
Luồng khí tức này vừa xuất hiện thì mấy người Tiết Phong đều cảm nhận được điểm khác thường.
“Đây không phải là linh khí mà hình như là tử khí” Cung Doãn cau mày nói.
“Đúng vậy, là một lưồng tử khí, nhưng lại không phải tử khí trong cơ thể của lão Ngô”
“Rốt cuộc là dược sư Trình muốn làm cái gì đây?”
Ba người đều hơi nghi ngờ.
Tân Trạm đưa luồng khí tức này tuôn vào từ phía sau lão Ngô, luồng tử khí quẩn quanh sau cơ thể sau này đột nhiên lớn lên một chút, hơi thở lão Ngô trở nên gấp hơn, thân thể lại càng thêm suy yếu, thậm chí đầu tóc hoa râm của ông nay chuyển thành màu xám trắng trong nháy mắt.
“Cái này, dược sư Trình lại đưa tử khí vào trong cơ thể lão.
Ngô, như thế khác gì đẩy lão Ngô chết nhanh hơn”
Trong đầu Tiết Phòng nổ ầm một cái, ông hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Tân Trạm sẽ không hại ông nội đâu, anh ấy làm như thế chắc chắn có nguyên do”
Ngô Bình Nhi thì căng thẳng nhìn, hai tay khoanh chặt trước ngực.
Trong lúc thời gian đang trôi qua.
Luồng tử khí này của Tân Trạm đã không ngừng lan đến các nơi trong cơ thể lão Ngô.
Lúc này lão Ngô vốn hấp hối lại giống như đã chết, ngay cả khí tức hay cả hơi thở đều vô cùng yếu, yếu đến nỗi khó mà phát hiện được.
Âm két!
Trên bầu trời, mây đỏ ngưng tụ tới cực hạn, tia sét giảm thọ kì lạ kia không ngừng chớp lên trong đám mây đỏ, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Mà khí tức của lão Ngô đã hoàn toàn biến mất.
Phía bên ngoài thuyền bay, Nhạc Vấn Hào cau mày.
Khoảng cách đã xa còn thêm Tân Trạm bày trận pháp, nên anh ta chẳng hề thấy được chuyện gì xảy ra ở trong đó cả.
“Kiếp vân này hẳn là không phải giả rồi, khí tức không gian trước đó đã tan biến, lão Ngô chắn chắn sẽ chết. Tuy là bọn họ và cả thằng nhóc kia còn ở đây, nhưng chờ tới khi lão Ngô chết rồi, bọn họ chạy cả đi thì làm sao bây giờ?”
Tuy sư tôn chỉ quan tâm đến Ngô Thành Thất nhưng mà tên Tân Trạm này dám khiêu khích mình, cả Cung Doãn nữa, mình đều muốn giết bọn chúng.
Đôi mắt Nhạc Vấn Hào lộ vẻ hung ác, anh ta đúng là chỉ phụ trách theo dõi nhưng trước đây tên Tân Trạm này làm anh †a bị thương, khiến anh ta mất mặt trước nhiều người.
Nếu để cho đám người Tân Trạm này chạy mất thì hắn chắc chắn sẽ không cam tâm.