Bầu không khí dưới đại sảnh vẫn náo nhiệt như cũ, dưới sự khuấy động không khí của Vi Nghị Kiệt cùng Giản Dực bọn họ, bữa tiệc sinh nhật sắp đến lúc cao trào.
Thịnh Hoa cùng Khương Tân Dụ thấy Phong Tĩnh Đằng xuống lầu, lập tức đi tới, trêu chọc nói: “Chà chà, nam nhân mới vừa trải qua tình hình kịch liệt thiệt là khác nha, cả người đều toả sáng, chẳng lẽ Truyền Kỳ bị cậu làm hôn mê đi?”
Phong Tĩnh Đằng mỉm cười: “Em ấy đang ngủ.”
“Vậy cũng không được nha, lát nữa Nguy Nguy cắt bánh sinh nhật, làm baba sao có thể vắng mặt được, hơn nữa, cha mẹ các bạn Nguy Nguy chín giờ sẽ đến đón con, vì thế chúng ta sẽ cắt bánh sớm.”
Phong Tĩnh Đằng nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là bảy giờ: “Để em ấy ngủ thêm một chút nữa, tôi sẽ dẫn đứa nhỏ đến gặp những người khác.”
Thịnh Hoa trêu ghẹo anh: “Đau lòng cậu ta ư? Đau lòng còn làm ác như vậy?”
Phong Tĩnh Đằng cười cười dẫn Mai Nguy Hiểm theo giới thiệu cho mọi người nhận thức, những người bạn mà anh mời tới, đều đã được lựa chọn cẩn thận, xác định những người này sẽ không tỏ vẻ xem thường Mai Truyền Kỳ, mới phát ra thư mời.
Trong lúc anh giới thiệu đứa nhỏ cho bạn bè, anh đều dùng ‘con trai của tôi’ để giới thiệu, cũng biểu hiện sự sủng ái vô hạn đối với Mai Nguy Hiểm, khiến mọi người đều biết phân lượng của Mai Nguy Hiểm ở trong lòng anh nặng bao nhiêu.
Đương nhiên, anh hận không thể dùng thân phận con trai ruột để giới thiệu cho mọi người nhận thức, thế nhưng, như thế sẽ phát sinh ra rất nhiều chuyện, cho nên đành từ bỏ.
Chờ đến gần tám giờ, Phong Tĩnh Đằng đi lên lầu ba.
Anh vừa bước vào trong, liền thấy Mai Truyền Kỳ đứng trước bàn chuẩn bị mở chai ‘Đậu đậu đường’.
Phong Tĩnh Đằng bước chân hơi dừng một chút, cũng chú ý tới Mai Truyền Kỳ trong nháy mắt khi nhìn thấy anh, động tác bỗng sững lại.
Anh không lên tiếng mà thở dài, đi tới trước cầm chai ‘Đậu đậu đường’, hỏi: “Thuốc này phải uống mấy viên?”
Mai Truyền Kỳ kinh ngạc nhìn anh, ước chừng qua nửa phút, mới khó khăn phát ra âm thanh khô khốc từ trong cổ họng: “Làm sao anh biết đây là thuốc?”
“Trước khi chúng ta tham gia đấu trường cơ giáp, anh từng phát hiện chai ‘Đậu đậu đường’ này dưới gối, anh tò mò mở ra xem, phát hiện bên trong là thuốc, lúc đó anh nghĩ em bị bệnh nặng cần phải uống thuốc, liền nhanh chóng lấy một viên tìm người kiểm nghiệm, nào ngờ kết quả kiểm nghiệm là thuốc tránh thai.”
Phong Tĩnh Đằng mở chai thuốc ra: “Phải uống mấy viên?”
“Hai viên.”
Phong Tĩnh Đằng đưa cậu hai viên thuốc: “Loại thuốc này có hại cho cơ thể hay không?”
“Sẽ không, là Dực đặc biệt chế tạo cho tôi.” Mai Truyền Kỳ nuốt viên thuốc vào, hỏi: “Lẽ nào anh không có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Nếu như là trước đây, anh nhất định sẽ nói ‘Chờ đến khi nào em tin tưởng tôi rồi sẽ nói cho tôi’, thế nhưng…”
Phong Tĩnh Đằng từ phía sau ôm eo Mai Truyền Kỳ, nhẹ giọng nói: “Từ lúc anh biết Nguy Nguy chính là con mình, anh không thể giữ tỉnh táo được, cũng không còn kiên nhẫn chờ em nguyện ý nói cho anh biết, hiện tại anh chỉ muốn mau chóng biết tất cả mọi chuyện, muốn em không giữ lại chút nào mà đem mọi chuyện nói cho anh.”
Mai Truyền Kỳ bỗng nhiên xoay người, khiếp sợ nhìn anh: “Anh… Anh biết?”
Phong Tĩnh Đằng làm sao có thể biết Nguy Nguy là con anh được?
Là ai nói cho anh biết?
Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, vội hỏi: “Là Dực, là Dực nói cho anh biết đúng không?”
Cậu chỉ đem chuyện này nói cho Liên Trạch Dương, Liên Trạch Dương ngoại trừ Trác Quân cùng Giản Dực, tuyệt đối không thể nói với bất kỳ ai, thế nhưng, hôm nay Liên Trạch Dương cùng Trác Quân đều ở cạnh cậu, cho nên, người cậu nghĩ tới chỉ có Giản Dực.
“Là ai nói cho anh biết cũng không quan trọng, hiện tại anh chỉ muốn biết tại sao em phải gạt anh?”
Ánh mắt Phong Tĩnh Đằng chặt chẽ khóa trên người Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ nhìn anh chằm chằm: “Đương nhiên là vì trừng phạt anh, nhìn anh sau này còn dám ăn xong bỏ chạy hay không, cho nên, tôi liền để anh nếm thử tư vị con trai ruột đứng trước mặt anh mà anh không thể nhận ra được.”
Phong Tĩnh Đằng vừa tức vừa bất đắc dĩ, dù sao kẻ đuối lý là mình, chỉ đành phải nhận thôi.
“Em cũng không phải là muốn giấu cả đời đi?”
“Cũng không phải.” Mai Truyền Kỳ cười nói: “Tôi vốn vì anh chạy tám năm, tôi sẽ giấu tám năm, chờ tám năm sau tôi sẽ nói cho anh biết.”
Phong Tĩnh Đằng hít sâu một cái: “Cái trừng phạt này thực sự quá độc ác!”
Nếu như anh thật sự không biết chuyện này, liền sẽ bị giấu tám năm, hiện tại chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy tư vị kia không dễ chịu gì.
“Bằng không anh thì sao trừng phạt anh được.” Sau khi đắc ý, Mai Truyền Kỳ lại tức giận trừng anh: “Nhưng trên thực tế, tôi chưa giấu đủ 8 năm liền bị anh biết.”
Cậu có thể khẳng định nhất định là Giản Dực nói.
Phong Tĩnh Đằng cưng chìu xoa xoa đầu cậu: “Vậy sao em lại mang thai? Trước đó em từng cấy túi thai sao?
Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Không có. Nói đơn giản thân thể của tôi khác hẳn với