Ký túc xá dành cho tân binh nằm trong góc một nhà xưởng cũ nát, điều kiện thiết bị đều vô cùng đơn sơ, dưới sự dầm mưa dãi nắng, ký túc xá trở nên cũ nát bất kham, lại như một bộ quần áo rách rưới, trải qua nhiều lần khâu khâu vá vá, trong phòng đã có rất nhiều miếng vá.
Thậm chí, lúc gió nhẹ thổi qua còn có một cỗ mùi lạ khó ngửi, là từ nhà vệ sinh bên kia truyền tới, có cỗ tao vị.
“Cảm giác thế nào?” Chu Cát có chút hả hê hỏi.
Mai Truyền Kỳ không chút nhíu mày, lướt mắt nhìn hoàn cảnh ký túc xá, cảm thấy nơi này so với Z thành lúc trước không biết thoải mái bao nhiêu lần: “Vẫn được.”
“Cách nửa năm tân binh vào đây đều ở nơi này, chờ sau sát hạch huấn luyện là có thể chuyển qua bên kia ở.” Chu Cát chỉ qua toà nhà hơn trăm tầng phía xa xa.
Những tầng lầu mới tinh quả thật giống như thiên đường, khiến người không nhịn được nhìn lên, cửa sổ sạch sẽ tươm tất phản xạ ánh mặt trời chiếu vào, có thể trực tiếp làm chói mắt đám tân binh.
Chu Cát cười cười: “Nếu người không thông qua khảo hạch, chỉ có thể tiếp tục ở nơi này, mãi đến lúc thông qua khảo hạch mới thôi.”
Hắn vỗ vỗ vai Mai Truyền Kỳ: “Tôi rất xem trọng cậu, hi vọng cậu là người đầu tiên có thể thông qua kiểm tra, như vậy cậu có thể được ở một mình, không cần chen chúc ký túc xá với người khác.”
Mai Truyền Kỳ nhướng nhướng mày: “Chỉ có người đứng đầu mới có tư cách đúng không?”
“Đương nhiên, nếu mỗi tên lính đều có tư cách, vậy đâu còn động lực, đúng không?”
Mai Truyền Kỳ nhìn thoáng qua khu ký túc xá mới tinh đằng xa, cong môi cười.
“Đi thôi, chúng ta đi vào.” Chu Cát dẫn Mai Truyền Kỳ đi vào ký túc xá không người trên lầu bốn: “Tân binh không cần phải đến nhà ăn lấy cơm, mỗi ngày đến giờ cơm, sẽ có người đưa dịch dinh dưỡng cấp thấp lại đây, trong lúc huấn luyện không có cơm ăn, chỉ có thể uống cái này.”
Mai Truyền Kỳ nghe đến dịch dinh dưỡng cấp thấp, lông mày rốt cục cau lại một chút.
Nếu như nói dịch dinh dưỡng cao cấp giống như mỹ vị, thì dịch dinh dưỡng cấp thấp mùi vị giống như cớt, đặc biệt khó uống.
Bọn họ đi đến phòng 405, bên trong có hai cái giường hai tầng, cùng bốn tủ quần áo, phi thường cổ xưa, khung giường đã rỉ sắt, thậm chí có loại cảm giác lung lay sắp đổ.
Chu Cát chỉ vào giường trống nói: “Cậu ngủ ở đây.”
Mai Truyền Kỳ nhìn ba chỗ còn lại đã bị người khác chiếm lấy, hỏi: “Những người khác đâu?”
“Đều đang huấn luyện, mười hai giờ trưa mới có thể trở về, sau đó, hai giờ rưỡi xế chiều tiếp tục huấn luyện, hôm nay cậu vừa tới, ngày mai mới huấn luyện chung với bọn họ. Đúng rồi, đưa thông tấn khí cho tôi.”
Chu Cát đưa tay ra: “Cậu hẳn phải biết trong quân đội không thể sử dụng thông tấn khí, nếu muốn liên lạc thì chủ nhật mỗi tuần đến tòa nhà văn phòng xếp hàng.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ lấy thông tấn khí ra, đem tư liệu Mai Chấn Đông giao cho mình nhìn một lần, sau đó xoá tư liệu đi rồi đưa thông tấn khí cho Chu Cát.
Chu Cát cười nói: “Tôi sẽ giao nó cho Thượng tá, Thượng tá sẽ bảo quản nó. Hiện tại cậu còn vấn đề gì không? Nếu như không có, nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành, hiện tại phải đi phục mệnh Thượng tá.”
Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút: “Những tân binh này là giống như tôi đều ở ngoài vào sao?”
“Đúng thế.”
“Ừm, đã biết, tôi không còn vấn đề gì nữa.”
Chu Cát biết Mai Truyền Kỳ đã từng tham gia quân đội, có một số việc cũng không cần hắn tay dắt tay chỉ dẫn, xác định cậu thật sự không còn vấn đề nào, quay người rời đi.
Mai Truyền Kỳ thuần thục trải giường đệm, sắp xếp đồ vào cái tủ trống duy nhất, sau khi dọn dẹp xong tất cả đã là mười một giờ, còn một tiếng nữa mấy người kia mới về.
Cậu lên giường nằm nghỉ ngơi một lát.
Mai Truyền Kỳ biết thân phận đào binh của mình sẽ khiến các tân binh khác nhất thời không thể tiếp thu được, cho nên, cậu cũng không mong vừa bắt đầu có thể cùng các đồng đội hữu hảo ở chung.
Đến 12 giờ, khu ký túc xá an tĩnh mới bắt đầu có âm thanh, dần dần náo nhiệt lên, có tiếng cười, có tiếng đùa giỡn, cũng có tiếng kêu rên, còn có tiếng thống khổ rên rỉ.
Mai Truyền Kỳ nghe âm thanh ngoài ký túc xá, bước xuống giường, vừa mới xỏ giầy, liền nghe tiếng cười ngoài cửa truyền vào.
Cậu ngẩng đầu lên, liền thấy ba nam nhân cao lớn đi vào gian túc xá này.
Ba người đều có làn da tiểu mạch, chiều cao đại khái khoảng 1,85 mét, cơ bắp rắn chắc, trên trán đầy mồ hôi, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn, bất quá khi nhìn thấy trong phòng nhiều hơn một người, nụ cười trên mặt đều ngưng lại.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới trong túc xá còn có người khác.
Bởi vì không nghĩ tới đào binh hơn một năm trước sẽ xuất hiện trong quân đội, cho nên, chỉ cảm thấy nam nhân đứng cạnh giường có chút quen mắt.
“Ngươi là…?” La Khôn nghi hoặc nhìn Mai Truyền Kỳ.
Mai