Mai Truyền Kỳ nháy mắt một cái.
Ha ha!
Vừa rồi không nghe lầm chớ?
Cậu là ba vợ tương lai của tiểu vương tử Gehida tinh cầu?
Lam Uy tiểu vương tử là con rể tương lai của mình!?
Mịa nó!
Cậu phản đối!
Cậu tuyệt đối không đồng ý nhi tử lấy chồng, hơn nữa, còn gả đến nơi xa xôi như vậy.
Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn những người khác nói: “Ta muốn đuổi tiểu vương tử về chỗ Thanh Hồng, vẫn còn kịp đi?”
Các binh lính liếc nhìn cậu.
Ô Lãng buồn cười vỗ vỗ vai Mai Truyền Kỳ.
Lam Uy tiểu vương tử im lặng lấy tấm hình trong túi ra, lẳng lặng nhìn, hai mắt không hề gợn sóng dần nổi lên ý cười.
Binh lính gần đó chú ý đến sự thay đổi của tiểu vương tử, không hẹn mà cùng nghiêng mắt lén nhìn bức ảnh trong tay đứa nhỏ.
Bên trong ảnh chụp là một bé trai với cùng tinh xảo đáng yêu, mặc y phục màu trắng, mái tóc ngắn màu đay lập loè tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giống như một tiểu thiên sứ nghịch ngợm, đôi mắt giảo hoạt tràn đầy ý cười.
Mai Truyền Kỳ thấy đứa nhỏ trong hình không phải con mình thì còn có thể là ai.
Ánh mắt co rút mạnh mẽ.
Tiểu vương tử này, lại mang theo ảnh chụp con minh bên người.
“Vương phi của Bản vương.” Lam Uy tiểu vương tử trực tiếp bỏ bớt hai chữ ‘Tương lai’.
Mai Truyền Kỳ nghe nói như thế, suýt nữa nhảy lên bóp chết tên tiểu tử thúi này.
“Khụ khụ.” Ô Lãng khổ cực nín cười: “Tiểu Vương phi, lớn lên … A… Rất đáng yêu!”
Lam Uy tiểu vương tử nghe có người khen Vương phi nhà mình, ý cười trong mắt sâu hơn.
Mai Truyền Kỳ trừng Ô Lãng, cắn răng nghiến lợi nói: “Tiểu vương tử, cho dù là tuyển phi, cũng phải hai bên tình nguyện chứ?”
Con cậu ngay cả Lam Uy tiểu vương tử là ai cũng không biết đây.
Huống hồ Lam Uy tiểu vương tử còn là một thằng nhóc, vậy có hiểu tình cảm gì đâu.
Lam Uy tiểu vương tử thu hồi ý cười, từ tốn nói: “Bản vương sẽ khiến em ấy thích mình.”
Mai Truyền Kỳ câm nín bó tay.
Cậu giơ tay hậm hực xoa đầu tiểu vương tử, làm thành ổ gà mới cao hứng buông tay.
Ô Lãng cùng những binh lính khác trợn mắt lần nữa, thật là ấu trĩ!
Lam Uy tiểu vương tử phát ra ánh mắt bén nhọn, trừng trừng nhìn Mai Truyền Kỳ, miệng giật giật, muốn mở miệng trách móc, nhưng nhìn lại người trước mắt này quả thật rất giống ba vợ tương lai của mình, nhóc đành đem những lời kia nuốt xuống.
(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ nhận thấy một luồng uy nghiêm trên khuôn mặt nhỏ, nhướng nhướng mày.
Dường như cậu nhìn thấy được một cỗkhí thế vương giả lúc ẩn lúc hiện trong ánh mắt của một hài tử.
Không hổ là đứa nhỏ sinh ra ở trong Vương tộc, ánh mắt, cử chỉ, can đảm đều biểu hiện khác với những đứa trẻ bình thường.
Phi thuyền bay khoảng hai giờ, cuối cùng cũng về đến phi thuyền của đội Ẩn Ảnh.
Nghênh tiếp bọn họ không chỉ là Phong Tĩnh Đằng cùng các sĩ quan cấp tá khác, còn có sĩ quan tinh cầu Gehida.
50 tân binh nhảy xuống, tất cả sĩ quan lập tức hướng bọn họ cúi chào, biểu thị cực khổ rồi.
Phong Tĩnh Đằng chăm chú nhìn Mai Truyền Kỳ, nếu như không phải có sĩ quan tinh cầu Gehida cũng ở đây.
Anh nhất định sẽ chạy tới ôm người vào lòng, kiểm tra toàn thân xem đối phương có bị thương không.
Phong Tĩnh Đằng xác định Mai Truyền Kỳ không có vấn đề, mới dời ánh mắt.
“Tiểu vương tử.” Yaan trung tướng kích động đi lên trước.
Lam Uy tiểu vương tử gật đầu với hắn: “Để chú lo lắng rồi.”
“Đứa nhỏ này thật là.” Yaan trung tướng cảm thấy đứa bé này thật sự là quá mức bình tĩnh, có chút bất đắc dĩ.
Lam Uy tiểu vương tử nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng, đưa tay ra: “Phong đại tá, chào ngài!”
Phong Tĩnh Đằng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nhóc: “Lam Uy tiểu vương tử, chào ngài, vụ việc lần này đã khiến ngài hoảng sợ, tôi đã sai người chuẩn bị bữa cơm, hy vọng hợp khẩu vị của ngài.”
Lam Uy tiểu vương tử nghe cha vợ tương lai gọi mình ‘Ngài’ để xưng hô, khẽ nhíu mày: “Phong đại tá, ngài là trưởng bối của ta, không cần khách khí như thế.”
Phong Tĩnh Đằng mai nghe ra lời này có gì đó không ổn, mà Mai Truyền Kỳ đứng phía sau không khỏi giật giật khóe mắt.
“Các ngươi trước hết đến phòng ăn dùng cơm, sáng mai, lại tới phòng hội nghị báo danh.” Hứa Trung tá nói với 50 binh lính.
“Vâng.”
Năm mươi binh lính quay người đi hướng phòng ăn.
Phong Tĩnh Đằng bỗng thấy sau lưng Mai Truyền Kỳ bị phỏng một mảng lớn, hút một hơi thật sâu, nhíu mày lạnh lùng nói: “Số 33333 mau đến quân y xử lý tốt vết thương trước đi.”
Nghe vậy, mọi người mới chú ý tới phần lưng bị bỏng thành một mảnh đỏ chót, thậm chí, còn nổi lên một đống bong bóng.
“Vâng.” Mai Truyền Kỳ nhanh chóng đi lên lầu hai.
Lam Uy tiểu vương tử nhìn vết thương sau lưng Mai Truyền Kỳ, liền nhìn vẻ đau lòng cùng bất đắc dĩ trong ánh mắt Phong Tĩnh Đằng, thử thăm dò: “Số 33333 là Mai Truyền Kỳ sao?”
Hứa Trung tá bên cạnh lập tức trả lời: “Đúng, bất quá thân phận đều là bảo mật, kính xin tiểu vương tử gọi hắn là số 33333.”
Lam Uy tiểu vương tử mím môi gật đầu.
Lòng thầm may vì trước đó không làm ra hành vi vô lễ nào trước mặt ba vợ tương lai.
Lam Uy tiểu vương tử vô thức kéo quần áo trên người, hy vọng vừa nãy không thất lễ trước mặt ba vợ.
Không ngờ ấn tượng của mình trong lòng ba vợ đã xuống đến số âm rồi.
(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
—–
Mai Truyền Kỳ đến quân y băng bó vết thương, sau đó trở về phòng thay đổi một bộ quần áo, rồi xuống lầu ăn cơm.
Vừa ăn xong liền có binh lính đến truyền lời, bảo Mai Truyền Kỳ đến tầng mười báo danh.
Các binh sĩ đang ngồi ăn cơm ám muội chớp chớp mắt nhìn Mai Truyền