Mai Truyền Kỳ nhìn đám nhỏ đang ăn trên bàn có chút bất lực: “Nếu anh biết mấy ngày này chúng tôi đã làm gì, hẳn cũng biết tôi bị bọn nhóc này vần qua vần lại sắp không còn ra hình người nữa rồi.
”
Phong Tĩnh Đằng khẽ cười một tiếng, hôn lên khóe miệng Mai Truyền Kỳ một cái: “Yên tâm, chờ thêm mấy ngày, sau khi tiểu vương tử tuyển Vương phi xong, tụi nó cũng chẳng ở lại Mai gia nữa đâu.
”
Mai Truyền Kỳ dùng khuỷu tay thụi một phát vào ngực, trừng mắt một cái: “Làm gì thế, ở đây đang có trẻ con đấy.
”
Phong Tĩnh Đằng quay đầu vừa thấy một đám nhỏ ngồi trên bàn dùng bữa, đang dùng vẻ mặt tò mò nhìn đôi phu phu bọn họ thân thiết, mỉm cười nói: “Đây là anh đang dạy chúng nó cách thức theo đuổi tiểu vương tử.
”
“Này này, anh đừng có mà dạy hư, đến lúc đó bọn nhỏ vì muốn thân cận tiểu vương tử lại ẩu đả là mệt lắm.
”
Phong Tĩnh Đằng cười thành tiếng.
“Đại thiếu gia.
”
Lúc này, quản gia cầm một tấm thiệp mời màu đi tới: “Đại thiếu gia, có người đưa thiệp mời cho ngài.
”
“Là ai đưa tới nhỉ?” Mai Truyền Kỳ nghi hoặc nhận lấy tấm thiệp màu đỏ: “Tôi vừa trở về được hai ngày, sao đã có người gửi thiệp mời rồi?”
Cậu mở ra xem, là Ti Kiếm Đường và Phỉ Cẩm gửi thiệp mời trăm ngày của con bọn họ, tối ngày mai tại nhà hàng Noãn Dương.
Mai Truyền Kỳ nhìn ngày ghi trên thiệp mời, trong lòng cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.
Ngày đó Phỉ Cẩm nói gã đã mang thai được ba tháng, cảm giác chỉ mới mấy ngày trước, thế mà đã mời cậu tham gia tiệc trăm ngày.
Phong Tĩnh Đằng ngó qua thiệp mời, thấy mặt trên có ba chữ Ti Kiếm Đường, híp híp mắt, lại thấy Mai Truyền Kỳ nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời không lên tiếng, nhàn nhạt nói: “Phỉ Cẩm cùng Ti Kiếm Đường ở ba tháng trước đã đăng ký kết hôn.
”
Mai Truyền Kỳ quay đầu, buồn cười nhìn Phong Tĩnh Đằng: “Sao em ngửi thấy trong lời anh nói được một mùi chua quá vậy.
”
“Thế à? Anh có ngửi thấy mùi gì đâu?” Phong Tĩnh Đằng cười, cúi xuống bế người người nào đó lên.
Mai Truyền Kỳ kinh hô một tiếng: “Phong Tĩnh Đằng, anh làm gì thế, mau bỏ xuống đi!!”
“Bọn họ mở tiệc mừng trăm ngày, hai mình phải chăng cũng nên nỗ lực một chút chứ nhỉ?” Phong Tĩnh Đằng trực tiếp ôm Mai Truyền Kỳ đến gian phòng đã ở hai ngày qua.
“Thế bữa tiệc sinh nhật tám tuổi của con trai anh để làm cảnh à???”
Quản gia ở phía sau nhìn bọn họ không ngừng lắc đầu, còn đám nhỏ trên đang bàn ăn đều ngỡ ngàng ngơ ngác đến bậc ngửa.
Phong Tĩnh Đằng đem người thả lên giường, cúi đầu hôn lên đôi môi mong nhớ mấy ngày nay, hương vị tốt đẹp khiến anh nhịn không được cởi bỏ quần áo đối phương.
Mai Truyền Kỳ cũng gấp không chờ nổi muốn càng nhiều một chút, tay đã sớm không an phận từ thắt lưng thăm dò vào bên trong.
Hai người hôn thâm nhập mà lại thô lỗ, rồi dễ dàng khơi mào dục vọng đối phương, vội vàng mà điên cuồng muốn tiến thêm một bước có được đối phương, âm thanh thở dốc càng ngày càng nặng, ở trong phòng vang vọng.
Ngay khi bọn họ định kéo quần áo của đối phương xuống thì bên tai vang lên một giọng nói non nớt, lạnh nhạt: “Ba vợ, Phong đại tá, hai người đang làm gì đó?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)
Động tác của hai người trên giường đột ngột dừng lại, không hẹn mà cùng quay đầu.
Tiểu vương tử ghé vào mép giường, tò mò nhìn bọn họ.
Hai người trên trán trượt xuống mấy đường hắc tuyến, vị trí nào đó lập tức ỉu xìu luôn.
Phong Tĩnh Đằng giúp Mai Truyền Kỳ chỉnh sửa quần áo ngay ngắn: “Tiểu vương tử, tôi và Truyền Kỳ đều là cha và ba ba Nguy Nguy, vì sao cậu gọi Truyền Kỳ là ba vợ, còn tôi thì gọi Phong đại tá?”
Mai Truyền Kỳ trợn trừng mắt, dưới tình huống hiện giờ anh còn còn tâm tình so đo vấn đề xưng hô hả?
Cậu đẩy Phong Tĩnh Đằng ra, rồi mới hỏi Lam Uy: “Tiểu vương tử, sao cậu lại ở chỗ này?”
Lam Uy hướng mắt ra ban công: “Bản vương vừa mới ở bên ngoài liên lạc với cữu công.
”
Thế nhưng cậu lại vẫn tò mò Mai Truyền Kỳ bọn họ đang làm gì: “Ba vợ, người vẫn chưa nói hai người vừa rồi đang làm gì?”
“Chúng ta đang thảo luận vấn đề tặng cho Nguy Nguy một cậu em trai.
” Phong Tĩnh Đằng cười nói.
Lam Uy không ngại học hỏi: “Thế nhưng bản vương lại không nghe thấy tiếng hai người đang thảo luận?”
Vẻ mặt nghiêm túc nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng lại có tiếng thở rất lớn.
”
Phong Tĩnh Đằng: “……”
Mai Truyền Kỳ: “……”
Lam Uy thấy bọn họ không nói gì, lại gọi một tiếng: “Ba vợ?”
“Tiểu vương tử, cậu gọi ba vợ cũng quá là nhiệt tình rồi, cảm giác như thể con trai tôi đã được gả đi rồi ấy.
” Phong Tĩnh Đằng lại hôn một cái lên môi Mai Truyền Kỳ: “Không phải anh đã nói em đừng để người khác coi trọng con mình sao? Làm sao Nguy Nguy nhanh như vậy đã bị bắt cóc rồi, xem ra, chúng ta về sau nên sinh thêm vài đứa mới được.
”
“Biến.
” Mai Truyền Kỳ đẩy Phong Tĩnh Đằng ra, ngồi dậy: “Chúng tôi hiện tại muốn thương thảo chuyện dự tiệc ngày mai, trước đó tôi đã đồng ý dự tiệc đầy tháng, nhưng do gia nhập quân đội đã bỏ lỡ, hiện tại không biết Phỉ Cẩm lại muốn nháo chuyện gì, lại gửi thiệp mời tham gia tiệc trăm ngày vào tối mai.
”
Mai Truyền Kỳ lưu lại Phong Tĩnh Đằng cùng Lam Uy mắt to trừng mắt nhỏ, đi đến cửa sổ gọi điện thoại.
Thế nhưng gọi thế nào cũng không liên lạc được, mãi cho đến khi tới nhà hàng Noãn Dương, Giản Dực mới bắt máy.
Mai Truyền Kỳ liền hỏi: “Dực, lại đang làm nghiên cứu à? Gọi cho cậu mãi nhưng không thấy nghe máy?”
Giản Dực vừa nói vừa sửa sang lại tóc: “Đúng vậy, tôi vừa mới từ phòng nghiên cứu ra, có việc gì đấy?”
“Hôm nay tiệc đầy trăm ngày của đứa nhỏ nhà Ti Kiếm Đường, gọi điện muốn hỏi xem cậu có được mời tham dự hay không?”
“Tiệc trăm ngày?” Giản Dực nghĩ nghĩ, giống như xác