Mai Truyền Kỳ biết Cố Quân Thanh đang định nói gì, nhanh chóng chặn lời: “Mẹ, thật ra đây là Nguy Nguy lựa chọn, là nó tự nguyện đi theo lão tổ tông huấn luyện.
”
Cậu nhìn ra được Tả Nguyệt thực sự đau lòng vì Nguy Nguy không có người chiếu cố, với tình hình hiện giờ nếu nói ra sự thật, khẳng định sẽ khiến Tả Nguyệt đau đớn vô cùng.
Mai Nguy Hiểm gật gật đầu: “Bà ngoại đừng nên trách ba ba, là cháu tự nguyện đi theo lão tổ tông huấn luyện, về sau cháu sẽ trở thành một quân nhân, bảo hộ tinh cầu chúng ta.
”
Tả Nguyệt trừng mắt Mai Truyền Kỳ: “Cậu thấy chưa, nó thương cậu đến mức nào, tôi chẳng qua nói cậu mấy câu, đã vội vã bênh vực cho cậu, thế nhưng cậu có biết mỗi lần cháu tôi nửa đêm chợt tỉnh lại, nói nhớ ba ba là như thế nào không?”
Mai Truyền Kỳ đau lòng ôm hôn nhi tử.
Cố Thiếu Đình nhìn Mai Nguy Hiểm dính Mai Truyền Kỳ như vậy, lắc lắc đầu, dù sao Mai Truyền Kỳ cũng là ba ba, hài tử đương nhiên thân cận ba ba rồi.
Ông đứng dậy nói: “Cũng gần trưa rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi một lát, chút nữa mang cháo qua cho Quân Thanh.
”
Tả Nguyệt cùng Lôi Tử Hàng nói: “Tử Hàng, con ở đây chiếu cố Quân Thanh, chúng ta trở về cho người mang cơm lại đây, Truyền Kỳ, con có muốn ở lại ăn cơm không?”
Mai Truyền Kỳ vội nói: “Mẹ, không cần phiền toái như vậy, chút nữa con sẽ dẫn Nguy Nguy về dùng cơm sau.
”
Tả Nguyệt chẳng nói gì cùng Cố Thiếu Đình rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng Mai Truyền Kỳ cùng Cố Quân Thanh tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mai Truyền Kỳ hỏi: “Quân Thanh, không phải ngày dự sinh còn hơn 2 tuần sao? Thế nào đã sinh ra rồi?”
Trước đó nhận được tin Cố Quân Thanh đã sinh, cậu giật mình, nhanh chóng mang theo hài tử lại đây nhìn.
Cố Quân Thanh cười cười: “Lúc lên cầu thang không cẩn thận ngã xuống, động thai khí, hài tử liền ra trước dự kiến, may mà đã đủ tháng, sau khi sinh cũng không có gì trở ngại.
”
Lôi Tử Hàng nói: “Lần sau em mang thai chúng ta sẽ ở tầng một.
”
Cứ như vậy, không cần đi lên đi xuống nữa, đồng thời giảm bớt tỷ lệ té ngã, “Anh hy vọng tiếp theo sẽ là nam hài, làm đệ đệ bảo hộ tỷ tỷ.
”
“Ừm, em sẽ nỗ lực.
”
Cố Quân Thanh đỏ mặt.
“Này này, vợ chồng hai người đừng ân ái trước mặt người khác chớ, hai cha con chúng tôi còn ở đây nè.
”
Mặt Cố Quân Thanh càng nóng hơn, tiếp nhận ly nước Lôi Tử Hàng đưa qua, nhuận nhuận cổ họng, hỏi: “Kỳ ca, vừa nãy sao không cho em nói ra sự thật, về sau mẹ sẽ không còn ý định mang Nguy Nguy về nữa.
”
Vừa rồi vất vả lắm mới lấy hết can đảm, muốn nói rõ cho mẹ biết rằng Nguy Nguy vốn không phải con nàng, nhưng lại bị Mai Truyền Kỳ ngăn lại.
“Em không thấy khi nãy mẹ quan tâm đến Nguy Nguy nhiều như thế sao, nếu lúc đó em nói ra chuyện Nguy Nguy không phải con ruột em, chẳng phải sẽ khiến bà đau lòng à.
”
“Em biết chứ, nhưng chuyện này không thể cứ kéo dài mãi được, giấu giếm càng lâu thì mẹ sẽ chịu đả kích càng lớn, em thấy tốt nhất vẫn nên sớm nói ra.
”
Mai Truyền Kỳ thở dài: “Anh tính rồi, chờ hài tử đầy tháng thì sẽ nói hết mọi chuyện.
”
Cố Quân Thanh cảm thấy ý tưởng này không tồi, đến khi em bé tròn đầy tháng, tâm tình của mẹ đang tốt, lúc ấy nói ra sự thật là ổn nhất: “Vậy thì sẽ đợi một tháng nữa.
” (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)
Đột nhiên, cửa phòng khép hờ bị người dùng lực đẩy ra, rầm một tiếng, người trong phòng sửng sốt, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tả Nguyệt đang đứng ở cửa phòng: “Sao phải đợi đến một tháng, hiện tại nói cho rõ ràng xem, Nguy Nguy không phải con trai của Cố Quân Thanh? Thế thì nó là con của ai?”
Mai Truyền Kỳ trong lòng thất kinh, nhanh chóng đứng lên: “Mẹ, không phải mẹ đã về rồi sao?”
Cậu không ngờ Tả Nguyệt lại đột nhiên quay trở lại, hơn nữa còn nghe được bọn họ nói chuyện.
Cố Quân Thanh cũng luống cuống: “Sao mẹ lại quay trở lại thế?”
Bọn họ nhìn phía sau Tả Nguyệt, ngoại trừ Cố Thiếu Đình, còn có một đôi vợ chồng, tuổi cũng tương đương Cố Thiếu Đình và Tả Nguyệt, trong tay còn cầm hai hộp giữ ấm lớn.
Lôi Tử Hàng nhìn người tới, nhanh đứng lên: “Cha, mẹ, hai người đến A thành cũng không báo với con một tiếng, con sẽ phái người đến đón a.
”
Lôi phụ cùng Lôi Tử Hàng giống nhau, không thích cười, mặt xụ quanh năm, nhìn thấy Lôi Tử Hàng, cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Chúng ta biết bệnh viện ở đâu, cần gì phải phiền con phái người đến đón.
”
Lôi mẫu nhìn vẻ mặt lạnh lùng giận dữ của Tả Nguyệt, nương theo lời nói, liền giải thích vì sao ông bà thông gia lại quay về đây: “Vốn chúng ta muốn liên lạc với con, nhưng không ngờ vừa đến đây liền gặp được ông bà thông gia, bọn họ liền mang chúng ta lên đây.
”
Bệnh viện không thể ồn ào, bọn họ cũng phải đè thấp âm thanh, dẫn tới việc người trong phòng bệnh không phát hiện có người đang đứng bên