Phong Gia Ngạo nghe phóng viên hỏi câu này, nhìn chằm chằm Phong Tĩnh Đằng trên đài, muốn nghe tên dã chủng hướng cùi chỏ ra ngoài này làm sao trả lời phóng viên.
Đám người Phong Thiên Dĩnh đặc biệt căng thẳng, cũng hận chết cái vấn đề kia của tên phóng viên, trong lòng vô cùng lo lắng Phong Tĩnh Đằng trước mặt mọi người, đổi họ cho hài tử, cũng để hài tử nhận tổ quy tông, vậy hài tử bọn họ cũng không còn hy vọng thừa kế vị trí gia chủ.
Những người khác cũng rất hiếu kỳ Phong Tĩnh Đằng sẽ trả lời ra sao, nếu đứa nhỏ này đổi họ, lão tổ tông Mai gia còn có thể thu nhận người khác họ làm truyền nhân sao?
Nếu như là bọn họ thì chắc chắn sẽ không.
Phong Gia Ngạo nghe tiếng bàn luận xung quanh, trong lòng hừ lạnh, hắn mới không hiếm lạ chuyện Phong gia làm truyền nhân Mai gia, phải biết, hài tử không đổi họ, về sao đạt vinh quang lớn hơn nữa cũng chỉ có thể thuộc về Mai gia.
Trên đài, khóe miệng Phong Tĩnh Đằng cong lên, đây là lần đầu tiên anh thật tâm cười khi đứng nơi này.
Anh sớm đoán được sẽ có phóng viên hỏi đến vấn đề này, bởi vậy, nên vừa rồi anh cố ý không nhắc đến chuyện đổi họ cho đứa nhỏ.
Phong Tĩnh Đằng đứng đối diện đám người Phong Gia Ngạo, sau đó, kiên định trả lời: “Sẽ không đổi họ, con trai của tôi vĩnh viễn chỉ có thể họ Mai.
”
Mai Phi Trần nghe được đáp án này, vô cùng hài lòng.
Phong Gia Ngạo đen mặt lại.
Không chỉ bởi vì Phong Tĩnh Đằng không cho hài tử đổi họ, cũng bởi vì lúc Phong Tĩnh Đằng trả lời, còn nhìn thẳng vào hắn nói, ánh mắt cùng giọng nói mơ hồ mang vẻ khiêu khích, rõ ràng có ý định muốn chọc người gia gia là hắn a.
Phong Gia Ngạo tuy biết rõ Phong Tĩnh Đằng cố ý làm hắn nổi giận, mà hắn quả thật không nhịn nổi, trong mắt đều bốc ra tơ máu, vô cùng dọa người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Tĩnh Đằng thấy đáy mắt Phong Gia Ngạo tràn đầy tức giận, khóe miệng càng cong hơn.
Những người khác tựa hồ sớm đoán được Phong Tĩnh Đằng sẽ trả lời như vậy, cho nên cũng không mấy kinh ngạc, chỉ cần sau này đứa con thứ hai, để đứa nhỏ họ Phong cũng không muộn.
Cứ như vậy, hài tử có thể được ở lại chỗ lão tổ tông Mai gia, quả thật nhất cử lưỡng tiện.
Thế nhưng, mọi người lại không ngờ Phong Tĩnh Đằng vẫn tiếp tục nói: “Không chỉ có một mình Mai Nguy Hiểm không đổi sang họ Phong, mà những đứa nhỏ sau này, cũng sẽ không lấy họ Phong.
”
Vừa nói, toàn trường ồ lên một trận.
Mọi người đều biết Phong Tĩnh Đằng là con riêng của Phong gia gia chủ, trước mặt nhiều người nói như vậy, đều cảm thấy Phong Tĩnh Đằng đang gây khó dễ cho Phong gia.
Mọi người lặng lẽ nhìn về phía Phong Thiên Thành cùng Phong Gia Ngạo, không biết bọn họ sẽ phản ứng như thế nào.
Phong Thiên Thành một bộ mọi chuyện không liên quan đến mình, nhiệt tình cười.
Còn sắc mặt Phong Gia Ngạo khó coi đến nỗi không thể khó coi hơn, thiếu chút nữa đứng ra mắng Phong Tĩnh Đằng trước mặt mọi người, muốn đuổi anh ra khỏi Phong gia, xóa tên anh trong gia phả Phong gia.
Nhưng, vẫn có phóng viên không sợ chết chạy đến trước mặt Phong Gia Ngạo: “Phong thượng tướng, đối với chuyện Phong đại tá không cho hài tử họ Phong, ngài có cảm tưởng gì?”
Trong lòng mọi người ở đây đều giơ ngón cái cho vị phóng viên này, đồng thời cũng đốt một ngọn nến cho hắn.
Phong Gia Ngạo trừng mắt nhìn tiểu phóng viên, trong lòng phẫn nộ, nhưng vẫn kiêng kỵ vấn đề mặt mũi: “Không có bất kỳ cảm tưởng gì, là cha của hài tử, hài tử theo họ ai, đương nhiên phải để hắn quyết định, ta cũng tôn trọng ý kiến của hắn.
”
Lời này cơ hồ toát ra từ kẽ hàm răng, khiến những người khác đều cười trộm.
Phong Gia Ngạo cảm thấy mình không còn mặt mũi ở đây, tiệc rượu vừa kết thúc, liền dẫn theo đám người Phong gia rời đi.
Bất quá hắn cũng không nổi giận đến mất đi lý trí, trước lúc rời khỏi, vẫn giao phong bao lì xì cho người hầu bàn, để tránh khỏi miệng lưỡi người đời chế nhạo.
Mai Truyền Kỳ thấy Phong Gia Ngạo tức giận mang người Phong gia rời đi, trong lòng kêu đáng đời, những lời Phong Tĩnh Đằng vừa nói chẳng khác nào cái tát vào mặt Phong Gia Ngạo.
Giản Dực bọn họ cũng thầm khen hay.
Xuống khỏi bục, cậu nhỏ giọng bên tai Phong Tĩnh Đằng hỏi: “Sau này thật sự nếu có hài tử, không muốn lấy họ Phong sao?”
Phong Tĩnh Đằng hấp háy mắt: “Không họ Phong, muốn họ Cổ.
”
Mai Truyền Kỳ hừ nhẹ một tiếng: “Tôi còn tưởng đứa nhỏ sau sẽ còn họ Mai.
”
Phong Tĩnh Đằng mỉm cười hôn một lên mặt cậu.
Mai Nguy Hiểm nghe ba ba và cha nói chuyện, lập tức cười nói: “Cha ơi, sau này em trai gọi Cổ Đổng đi.
” (Cổ Đổng: đồ cổ)
Mai Truyền Kỳ nghi hoặc: “Tại sao muốn gọi Cổ Đổng, ba cảm thấy đặt Cổ Nhân nghe hay hơn, Nhân có ý nhân nghĩa.
”
Phong Tĩnh Đằng “…”
Anh phát hiện bạn lữ nhà mình và con trai đều không biết đặt tên đứa nhỏ.
Mai Nguy Hiểm không hài lòng: “Ba ba, ba đặt tên Cổ Nhân, nghe giống người cổ đại ý, mà tên Cổ Đổng này thì khác, có nghĩa đáng giá, lại trân quý, đúng không cha?”
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Anh có thể không trả lời vấn đề này được không?
Đứa nhỏ sau này không thể lấy tên Cổ Nhân, Cổ Đổng, hoặc Cổ Điển, Cổ Đại các kiểu.
Đúng lúc này, một bồi bàn mang một phong bao lì xì cùng một cái hộp lớn đến: “Phong đại tá, phong bao lì xì này là của Phong gia, còn cái hộp là do một người mang đến, nói muốn đích thân giao cho ngài.
”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Phong thượng tướng bị anh chọc giận như vậy, lại còn nhớ để lại tiền lì xì nữa chớ.
”
Phong Tĩnh Đằng cười cười đưa cho đứa nhỏ, nhìn hộp quà một chút.
Hộp quà màu đỏ, vô cùng tinh xảo xa hoa, phía trên còn để một tấm thẻ.
Phong Tĩnh Đằng cầm thẻ lên, nhìn bên trong chỉ có hai chữ Thủy Mễ.
“Thủy Mễ? Là có ý gì?” Mai Truyền Kỳ nghi hoặc thì thầm.
Phong Tĩnh Đằng cười nói: “Là cữu bá đưa tới, Thủy Mễ định bởi chữ Uyên.
” (Thủy Mễ: 水米;