Phong Tĩnh Đằng và Lỗ Nghị dẫn mọi người lên xe quặng lái đến chỗ ước định, vừa bước xuống xe, liền nhìn Lỗ Nghị hỏi: “Cậu cứu được người của tinh cầu mình ra chưa? Là người nào?”
Lỗ Nghị lắc đầu: “Cậu ta còn trong phòng tinh luyện, trên đường đi còn phải qua vài khoáng động lớn, có rất nhiều thủ vệ, phải đánh qua mới đi tới được.
”
Phong Tĩnh Đằng quét ánh mắt oai lệ nhìn vạn tên tạp công trong khoáng động, thêm vào những người anh mang tới, nhân số chắc lên đến hai vạn người.
“Người của chúng ta quá nhiều, rất dễ trở thành mục tiêu, đợi ở đây cũng dễ bị vây nhốt, đều lên xe cả đi, chúng ta cùng nhau qua.
”
Lỗ Nghị đồng ý, phất tay với đám người tạp công.
Phong Tĩnh Đằng chợt rùng mình: “Chờ đã.
”
Lỗ Nghị nhanh chóng bảo tạp công lui về.
“Có xe quặng khác tới đây.
” Phong Tĩnh Đằng bảo binh lính nhanh chóng lái xe đi, dẫn mọi người rời khỏi nơi này trước.
Anh và Lỗ Nghị vội vàng trốn vào hầm mỏ.
Những người khác vừa rời đi, thì có hơn trăm chiếc xe mỏ đứng trước cửa khoán động.
Phong Tĩnh Đằng và Lỗ Nghị nghiêng đầu nhìn, thấy có hơn ngàn người bước xuống, còn khoảng hơn hai ngàn người ngồi trong xe.
Người dẫn đầu nói: “Vào trong động lục soát xem có người bên trong hay không.
”
Các tạp công trốn trong khoáng động vô cùng lo lắng, lặng lẽ nhìn bên ngoài, thấy trên tay thủ vệ đều cầm kích quang thương, cả người run lên, không thể khắc chế nỗi sợ.
“Chết chắc rồi, chết chắc rồi, chúng ta lần này chết chắc rồi.
” Có người sợ hãi nói.
Những kẻ nhát gan khác cũng bởi vì hắn nói như thế mà cảm thấy khủng hoảng, co người lại rút vào trong góc tối.
Phong Tĩnh Đằng lạnh lùng nhìn lướt qua người kia.
Ô Lãng hạ thấp giọng nhắc nhở: “Không muốn chết thì câm miệng.
”
Người kia sợ hãi ngậm miệng, lại không thể khắc chế thân thể phát run.
Lỗ Nghị cầm chắc súng trong tay tìm vị trí thật tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể công kích đám thủ vệ kia.
Cũng may phần lớn những tạp công tuy sợ sệt, nhưng vẫn có lý trí nghe theo an bài.
“Đợi lát nữa bọn họ vừa tiến đến, chúng ta liền bắn phá.
”
“Được.
”
Thượng Quan công tử cắn răng, cũng cầm kích quang thương trốn đi, nhắm ngay thủ vệ muốn tiến vào.
Bên ngoài thủ vệ lo lắng có người, đều là dựa vào cạnh vách tiến lên.
“Nổ súng.
” Lỗ Nghị hạ lệnh.
Hơn trăm bạch quang bay về phía thủ vệ, những người đi trước ngã xuống bỏ mình, những người phía sau kinh hãi, nhanh chóng chạy ra ngoài tránh né xạ kích.
Những thủ vệ còn trên xe thấy có súng laser bắn ra, cuống quýt ngồi xổm người xuống.
Người đứng đầu hướng bên trong hô: “Nô lệ bên trong nghe cho kỹ đây, nếu tụi mày nổ súng nữa, chúng tao sẽ thả lôi đạn.
”
Đám thủ vệ trốn bên ngoài khoáng động đình chỉ xạ kích, người bên trong cũng ngừng lại.
Người kia hô lần nữa: “Nô lệ bên trong nghe cho kỹ đây, nếu tụi mày nổ súng nữa, chúng tao sẽ thả lôi đạn.
”
Nhóm tạp công nghe thả lôi đạn, vẻ mặt sợ hãi, trong khoáng động chỉ có thể trốn tránh, không có thông đạo cho bọn họ đào tẩu, cho nên, nếu ném lôi đạn vào, bọn họ chỉ có thể chờ nổ chết.
Có người khiếp đảm nói: “Tôi không muốn bị nổ chết, cũng không muốn chết ở đây, chúng ta chỉ cần tiếp tục làm nô lệ cho bọn hắn, bọn hắn nhất định sẽ không giết chúng ta.
”
Có vài người cũng phụ họa: “Đúng! Chỉ cần ra ngoài tiếp tục làm nô lệ, nếu không, toàn bộ chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này.
”
Người trong khoáng động ngo ngoe rục rịch, thậm chí có người muốn đi ra ngoài.
Phong Tĩnh Đằng, Lỗ Nghị, Ô Lãng, Thượng Quan công tử nhíu chặt mày.
Những người này chỉ biết sợ chết, căn bản không nghĩ nếu tiếp tục làm nô lệ kết cục vẫn là chạy không thoát cái chết, còn không bằng ở đây liều mạng.
“Nơi này làm mỏ năng lượng thạch, nếu thả lôi đạn ở đây, năng lượng thạch rất có khả năng sẽ chịu cực nóng sinh ra phản ứng, phát sinh lớn hơn sẽ nổ tung, bọn hắn cũng sẽ mất mạng, cho nên, bọn hắn không dám tùy ý thả lôi đạn.
”
Phong Tĩnh Đằng giải thích làm nhóm tạp công thoáng bình tĩnh lại một chút.
Ô Lãng cùng Lỗ Nghị hai mắt nhìn nhau, biết lời này chỉ là động viên mọi người mà thôi.
Phong Tĩnh Đằng làm như thế, bất quá là chờ những binh lính của tinh cầu khác dẫn người trở về cùng anh đồng thời giáp công đám người kia, anh tin vào năng lực của mình trước khi đám người đó ném lôi đạn vào, sẽ dùng súng bắn hạ nó trước.
Thủ lĩnh thấy không ai đi ra, liền lấy một khỏa lôi đạn, uy hiếp nói: “Các ngươi không ra ngoài, tao liền vứt nó vào.
”
Lời này vừa nói ra, đám người thật vất vả trấn an xuống, lại bắt đầu bạo động.
Đột nhiên, có người đứng lên, tựa như phát điên mà chạy ra ngoài.
Mọi người kinh hãi, muốn kéo hắn vào, người kia lại một bước chạy ra.
Người còn chưa chạy tới cửa, đám thủ vệ bên ngoài bỗng liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, khiến tên tạp công kia sợ hãi chạy thật nhanh về trong động.
Phong Tĩnh Đằng cùng Ô Lãng bọn họ nghe âm thanh ‘hô hô’, liền thăm dò nhìn ra ngoài, thấy mấy trăm laser màu trắng từ trong mắt bọn họ bay qua, bắn vào đầu thủ vệ, sau đó, thủ vệ từ trên xe rớt xuống.
“Có phải là những binh lính trở về cứu chúng ta không?” Lỗ Nghị nhỏ giọng hỏi.
Phong Tĩnh Đằng lắc đầu một cái: “Không giống, tốc độ xạ kích quá nhanh…”
Lời còn chưa dứt, có đạo hồng quang phút chốc bay qua.
Phong Tĩnh Đằng cả kinh, kéo Thượng Quan công tử đang nhìn bên ngoài nhào trên đất, rống to: “Mau tránh ra.
”
Mọi người cuống quít đem đầu rụt trở về, bên tai chỉ nghe tiếng nổ ‘ầm’ thật lớn,