Phong Thiên Thành lạnh lùng nhìn nàng, gằn từng chữ: “Chỉ bằng ta là Phong Gia gia chủ.
”
Tất cả mọi người ngẩn ra.
Bọn họ từ trước đến nay chưa từng thấy Phong Thiên Thành uy nghiêm như thế.
Phòng Thiên Hà lấy lại tinh thần, cắn răng nói: “Anh là gia chủ thì thế nào, phụ thân sẽ không đồng ý anh làm như vậy.
”
Nếu như sau này không thể về Phong gia dùng cơm, nhà bọn họ sẽ chi tiêu nhiều hơn.
Phong Thiên Thành trực tiếp lấy thông tấn khí gọi cho quản gia: “Bình thúc, từ hôm nay trở đi, không cần chuẩn bị cơm nước cho các vị tiểu thư cùng hôn phu của các nàng.
”
“Phong Thiên Thành, anh không có quyền làm như thế.
” Phong Thiên Hà kêu to.
Phong Thiên Thành lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm nàng: “Phong Thiên Hà chú ý thái độ của cô, ngoại trừ thân phận là gia chủ, ta là đại ca của cô, về sau bất kính với ta, cô không cần tiến vào cánh cửa Phong gia.
”
“Anh…”
Hoàng Kiện nhìn ra được Phong Thiên Thành là hoàn toàn nghiêm túc, liền vội vàng kéo thê tử, ra hiệu nàng đừng nhiều lời.
Phong Thiên Dĩnh cùng Phong Thiên Ngọc nín giận, nhìn về phía Phong Gia Ngạo, hi vọng hắn có thể nói một câu.
Phong Gia Ngạo lại không nhìn các nàng một cái.
Hắn đối với đứa con của mình đột nhiên biến hóa, thật lâu không bình tĩnh nổi, làm gì có thời gian nói giúp con gái.
Quản gia nghe tiếng cãi vã, nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi gia chủ, Thượng tướng cũng đồng ý không chuẩn bị cơm nước cho đại tiểu thư các nàng sao?”
Phong Thiên Thành lại từ tốn nói: “Bình thúc, ta cảm thấy quản gia Phong gia nên đổi người rồi.
”
Lời này làm quản gia hoảng hốt: “Mong gia chủ bớt giận, tôi sẽ bảo nhà bếp làm theo lời ngài, bảo bọn họ không cần chuẩn bị cơm nước cho các vị tiểu thư.
”
Phong Thiên Thành cúp máy, lưu lại đám người sững sờ tức giận, quay người rời đi, nhìn hành lang hoa lệ thật dài, không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Nếu như năm đó thái độ của hắn cứng rắn như bây giờ, kết cục có phải sẽ khác không.
Trong thư phòng, Phong Thiên Dĩnh lập tức đối Phong Gia Ngạo oán giận: “Phụ thân, người xem thái độ của ca ca kìa, lại đuổi chúng ta ra khỏi Phong gia.
”
Phong Thiên Ngọc phụ họa nói: “Chúng ta là tiểu thư Phong gia, đại ca dựa vào gì không cho chúng ta về nhà ăn cơm.
”
Phong Thiên Hà lạnh nhạt nói: “Ta thấy nhất định là tên dã chủng kia cùng đại ca nói gì đó, nên đại ca mới biến thành như vậy.
”
Đột nhiên, ‘Ba’ một tiếng, Phong Gia Ngạo vỗ lên bàn.
Tất cả mọi người lập tức cấm khẩu, khiếp đảm nhìn Phong Gia Ngạo.
Phong Gia Ngạo lạnh lùng đảo qua bọn họ: “Thiên Thành là Phong Gia gia chủ, mọi chuyện trong gia đình do nó quyết, huống hồ, ta cảm thấy Thiên Thành làm rất khá, nếu không đều bị đám muội muội các con cưỡi lên đầu, vậy theo ý Thiên Thành làm đi.
Về sau, đến tất niên hoặc Phong gia có yến hội, các con lại trở về ăn cơm.
”
Lời này khiến Phong Thiên Hà bọn họ dường như bị đánh xuống địa ngục.
——
Trong lúc đám người Phong gia huyên náo không vui, Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng bọn họ đi ăn mừng sau khi chọn xong lễ phục, một đám người cao hứng đến nhà hàng dùng cơm.
Thức ăn còn chưa bưng lên, Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng liền bị rót mấy chén rượu, bầu không khí vô cùng tăng vọt.
Thịnh Hoa reo lên: “Đêm nay không làm hai chú rể tương lai quá chén, thì không cho về.
”
Khương Tân Dụ lườm hắn: “Muốn bọn họ quá chén thì không dễ sao, mỗi người mời bọn họ một chén, cứ vòng quanh như vậy là được.
”
Liên Trạch Dương cười nói: “Phải nói tối nay ai mà không say thì sẽ phải phụ trách trả tiền.
”
“Chủ ý này hay.
” Thịnh Hoa nhấc tay tán thành.
Mai Nguy Hiểm lập tức biểu thị bất mãn: “Thái Dương thúc thúc thật là xấu.
”
Liên Trạch Dương hỏi: “Ta sao mà xấu?”
“Con uống nước trái cây, căn bản con sẽ không say, đây không phải cuối cùng là do con trả tiền à?”
Mọi người cười ầm lên.
Đúng lúc này, thông tấn khí của Mai Truyền Kỳ vang lên, cậu thấy là Ti Kiếm Đường gọi tới, nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy đến vào một góc an tĩnh nhận máy.
Cậu không nói gì, đầu bên kia chuyển đến âm thanh sa sút: “Truyền Kỳ, là anh, Kiếm Đường.
”
“Kiếm Đường, có chuyện gì sao?”
Ti Kiếm Đường nghe ngữ khí không mặn không nhạt, trầm mặc một chút: “Anh nhận được thiệp mời kết hôn của em.
”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “À, vậy thì tốt, ngày tôi kết hôn, anh nhất định phải cùng Phỉ thượng tá đến chung vui…”
Ti Kiếm Đường ngắt lời cậu: “Truyền Kỳ, anh muốn gặp em một chút.
.
”
Mai Truyền Kỳ chậm rãi thu hồi tiếng cười: “Hiện tại?”
“Đúng, chính là hiện tại, hiện tại anh muốn gặp em.
”
Mai Truyền Kỳ vốn muốn cự tuyệt Ti Kiếm Đường, bởi vì Ti Kiếm Đường rất có thể đã hãm hại cậu vào tù, còn có liên quan đến đám người bắt cóc con mình làm thí nghiệm, thế nhưng, những thứ này là cậu tự suy đoán, không thể bởi vì như vậy mà xếp người ta vào danh sách đen.
“Hiện tại tôi đang ăn cơm với bạn bè, nếu không chúng ta hẹn gặp thời gian khác?”
“Được, tối ngày mai có được không?”
“Ừ, có thể.
”
“Vậy chúng ta bảy giờ tối mai tại nhà hàng Noãn Dương dùng cơm.
”
“Được rồi.
”
Mai Truyền Kỳ cúp máy, nhíu mày nhìn thông tấn khí trong tay, liên tục suy đoán dụng ý của Ti Kiếm Đường.
Phong Tĩnh Đằng nhìn Mai Truyền Kỳ đứng trong góc tối, cau mày nhìn thông tấn khí trên tay, liền đi tới: “Truyền kỳ, sao vậy? Là ai gọi em?”
Mai Truyền Kỳ nói: “Là Ti Kiếm Đường gọi đến, hắn hẹn ngày mai gặp mặt, tôi đã đồng ý, nhưng tôi lo lắng ngày mai có phải có âm mưu gì không, dù sao hắn nhọc nhằn khổ sở bắt thú nhân đến đây mà để chạy thoát, không còn đối tượng thí nghiệm, không biết có chú ý vào người Nguy Nguy không nữa.
”
“Nếu lo lắng trong này có âm mưu, sao em không từ chối hắn.
”
“Đấy chỉ là suy đoán của bản thân, nếu phủ định một người cũng là quá võ đoán, trừ bỏ mọi chuyện trong quá khứ, Ti Kiếm Đường cũng là một bằng hữu đánh giá kết giao, ngày mai lúc gặp mặt, anh tìm người âm thầm bảo vệ tôi.
”
“Ừm, chúng ta đi dùng cơm thôi.
”
Mai Truyền Kỳ trở lại chỗ ngồi,