Hai chú rể rời khỏi phòng, bầu không khí lại trở nên ngột ngạt.
Bất quá, có Nhạc Nhiên ở đây, Phong Gia Ngạo tất nhiên sẽ không tranh cãi cùng Cổ Uyên như trước.
Lúc sau, lão tổ tông cũng tới, người trong phòng càng không thể ở ngày đại hỷ mà huyên náo không vui.
Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ rời đi, dẫn các phù rể cùng hoa đồng đến từng phòng mời rượu, thuận tiện giới thiệu Mai Truyền Kỳ Mai Nguy Hiểm cho người Cổ gia nhận thức.
Khách mời tham dự đám cưới đặc biệt nhiều, hai vị chú rể dùng hết hai giờ đồng hồ mới kính rượu xong tất cả khách mời.
Sau khi khai tiệc, các tân khách vừa có thể dùng cơm vừa có thể quan sát các chương trình đẹp mắt, đến bảy giờ tối, còn có buổi dạ vũ long trọng cùng thưởng thức đủ loại bánh ngọt ngon miệng.
Các tân khách thừa dịp này để mở rộng mối quan hệ, mãi đến tận hừng đông mới lần lượt rời đi.
Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ trở lại biệt thự của mình, các phù rể ở đến ba, bốn giờ sau mới cao hứng rời đi.
Hai chú rể bị đám phù rể hành hạ đến không còn hình người, ngã rạp xuống giường, không đến mười giây liền ngủ thiếp đi.
Cứ như vậy, một ngày kết hôn đã trôi qua.
Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ ở biệt thự trải qua thế giới hai người trong ba ngày, đến sáng ngày thứ tư, Phong Tĩnh Đằng mới dẫn bạn lữ tới Mai gia đón con đến Phong gia dùng cơm.
Thời điểm Nhạc Nhiên nhìn thấy Mai Nguy Hiểm, ánh mắt lóe lên, trong miệng thì thầm một câu: “Lớn lên thật giống.
”
Phong Gia Ngạo đứng bên cạnh nghi hoặc: “Giống cái gì?”
Nhạc Nhiên lấy lại tinh thần, khôi phục bộ dáng thanh lãnh: “Không có gì.
”
Phong Tĩnh Đằng giới thiệu nhi tử cho Nhạc Nhiên.
Nhạc Nhiên cao hứng dắt hài tử đi vào đại sảnh.
Phong Tĩnh Đằng đi theo phía sau không thấy đám người Phong Thiên Dĩnh, kinh ngạc nhíu mày.
Bất quá, chuyện này không liên quan tới anh, cũng không dò hỏi Nhạc Nhiên bọn họ.
Trong lúc dùng cơm, Phong Thiên Thành cùng Nhạc Nhiên tận lực tìm đề tài làm không khí bàn ăn náo nhiệt một chút, may mà có Mai Nguy Hiểm ở đây, bầu không khí mới không hạ xuống.
Sau khi ăn xong, Phong Tĩnh Đằng liền mang theo Mai Truyền Kỳ cùng nhi tử đi đến từ đường.
Từ đường Phong gia nằm hướng Đông Bắc, phòng ở vô cùng thanh u cổ điển, khiến người cảm thấy nơi này căn bản không phải từ đường, ngược lại giống như một sơn trang nghỉ hè.
Thông qua nghiệm chứng thân phận, hộ vệ bên ngoài từ đường mới cho bọn họ đi vào.
Vừa vào trong sân, Mai Truyền Kỳ lại hỏi: “Anh là vì muốn tới thăm ba, cho nên mới đồng ý về Phong gia ăn cơm a.
”
“Đúng vậy, mộ phần an táng ba còn ở Z thành, không tiện đi qua, đành phải đưa em cũng Nguy Nguy tới nơi này nhìn người.
”
Lúc nhỏ, Mai Truyền Kỳ từng thấy phần mộ Cổ Kiêu, vì người Z thành không có tín dụng điểm, chỉ có thể dùng bùn đất xếp thành phần mộ, rồi ở mặt trước cắm một khối mộc bài, dùng đồ vật sắc bén khắc chữ lên đó.
“Sau khi anh tới A thành, không dời ba anh đến A thành sao?”
Phong Tĩnh Đằng lắc đầu: “Lúc đó anh vội vàng huấn luyện, hơn nữa, một lòng muốn dựa vào thực lực của mình để ba quang minh chính đại Phong gia đại táng, cho nên, vẫn không di chuyển, chờ sau này rảnh rỗi anh sẽ đem mộ phần của ba đến đây.
”
Mai Truyền Kỳ có thể hiểu được suy nghĩ của anh, đi vào từ đường, liền lập tức trong hơn một ngàn khối bài vị tìm được bài vị Cổ Kiêu, hết sức đặc biệt, chỉ dùng một tấm gỗ mục nát điêu khắc mà thành, nét chữ xiêu vẹo không ngay, nhưng cũng rất dụng tâm.
So với các bài vị xung quanh đều dùng thuỷ tinh chế luyện tinh mỹ, nó như một con chuột phá hủy vẻ đẹp cùng trang nghiêm toàn bộ từ đường.
Phụt một tiếng, Mai Truyền Kỳ nhịn không được cười lên: “Xin lỗi, tôi thực sự không muốn cười, thế nhưng, vừa nghĩ tới Phong Gia Ngạo nhìn thấy nó, nhất định hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm được gì, liền không nhịn được muốn cười: “Phong Tĩnh Đằng, anh tuyệt đối là cố ý đi?”
Phong Tĩnh Đằng cười xoa xoa đầu cậu: “Đúng là anh cố ý, vừa đến anh liền cảm thấy nếu làm như vậy mới có cảm giác ba đã thật sự vào Phong gia, thứ hai, cũng vì khối bài vị này để anh thấy rõ sắc mặt đám người nơi này.
”
“Bọn họ có phải phản đối anh để khối bài vị này ở đây không?
“Ừm, bọn họ yêu cầu anh làm lại khối bài vị cùng loại với những khối ở đây, thế nhưng, anh không chịu.
” Phong Tĩnh Đằng nhớ lại thời điểm mang khối bài vị này tiến vào từ đường Phong gia, đáy mắt lộ ra lãnh ý.
Mai Truyền Kỳ hỏi: “Cha anh cũng phản đối anh để khối bài vị này vào?”
Phong Tĩnh Đằng nghĩ chuyện ngày đó, nói: “Không phản đối, thậm chí còn nỗ lực thuyết phục mọi người đồng ý đặt khối bài vị này, thế nhưng, người Phong gia căn bản không để gia chủ là ông ấy vào mắt.
”
Năm đó, nếu không phải Phong Thiên Thành có nỗ lực thuyết phục Phong gia, hiện tại anh cũng sẽ không gọi ông là cha.
“Vậy tại sao khối bài vị này được để vào?”
“Anh nói nếu như không để khối bài vị này vào từ đường, anh sẽ không bước vào cửa Phong gia, lão tổ tông Phong gia đâu chịu vì một khối bài vị mà mất đi một