Ô Lãng nhận ra Mai Truyền Kỳ có gì đó không đúng, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Làm sao vậy? Mấy người đang đánh nhau khi có vấn đề gì sao?”
Vị trí hai người đang ngồi cách chỗ giao giới có chút xa, cho nên, hắn căn bản không thể thấy rõ dung mạo đối phương.
Mai Truyền Kỳ đưa ống nhòm cho Ô Lãng: “Người đánh nhau với Nam đại ký túc xá là Thạch Đại Hùng cùng La Khôn.
”
“Không phải chứ!” Ô Lãng nhanh chóng cầm ống nhòm lên nhìn, đúng thật là Thạch Đại Hùng cùng La Khôn bị người Nam đại ký túc xá đánh, phiền muộn nói: “Thạch Đại Hùng chẳng lẽ coi trọng nữ sĩ binh bên kia, sau đó, cùng người Nam đại ký túc xá đánh nhau?”
Hắn thả ống nhòm xuống nhìn Mai Truyền Kỳ vài giây, hai người không hẹn mà cùng nhau đứng lên, rời khỏi nhà ăn đi đến chỗ giao giới giữa hai đại ký túc xá.
Đông đại ký túc xá mặc dù có quy định không cho binh lính cùng Nam, Tây, Bắc ba đại ký túc xá tiếp xúc nhau, thế nhưng, ở chỗ giao giới với ba đại ký túc xá này không xây tường ngăn hoặc lưới sắt để ngăn đường đi.
Mai Truyền Kỳ cùng Ô Lãng đến đến chỗ giao giới, xung quanh có rất nhiều người vây xem, nhưng không ai tiến lên kéo bọn họ ra, đặc biệt là người Đông đại ký túc xá, rõ ràng nhìn người mình bị bắt nạt cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng vì sợ phạt mà không dám đứng ra.
Có người bên Nam đại ký túc xá hưng phấn khen hay, làm năm kẻ đánh Thạch Đại Hùng và La Khôn càng thêm ra sức đánh đập.
“Tao còn tưởng người Đông đại ký túc xá lợi hại, ha, còn không phải bị chúng ta đánh như một con chó à.
” Một tên cao to trong đó lên tiếng, sau khi nói xong, còn dùng sức đá một cái lên người Thạch Đại Hùng.
Một người khác tương đối cường tráng nói: “Một con chó mà cũng dám cướp nữ nhân của Nam đại ký túc xá bọn tao, sao không tự nhìn bộ dạng của mình qua nước tiểu đi.
”
Tên binh lính cao to quay đầu nhìn hai nữ sĩ binh nói: “Diêu Tĩnh, đây chính là nam nhân cô xem trọng ư? Thật không có ánh mắt? Hơn nữa, hắn là người Đông đại ký túc xá, trước khi lên cấp tá, căn bản không tính là quân nhân, hắn căn bản không thể cho cô hạnh phúc, cô thật sự muốn cùng người như vậy ở bên nhau sao?”
Diêu Tĩnh lạnh lùng nhìn tên cao to: “Tôn Phổ Phương, mấy người lấy năm đánh hai rất tự hào sao? Nếu như không muốn bị xử lý kỷ luật, tôi khuyên mấy người nên nhanh chóng ngừng tay.
”
Tôn Phổ Phương hừ lạnh: “Chuyện cười, Tôn Phổ Phương ta mà sợ xử lý kỷ luật?”
Gã quay đầu, nói với người bên cạnh: “Phạm Hiểu Hoành, tụi mày đánh thật mạnh cho tao.
”
Bốn người Phạm Hiểu Hoành nghe Tôn Phổ Phương nói như vậy, liền tăng thêm lực đạo lên người La Khôn bọn họ.
Kỹ xảo cận chiến của năm người không tệ, nếu không, cũng sẽ không làm Thạch Đại Hùng cùng La Khôn nằm trên mặt đất.
Trong lúc năm người Tôn Phổ Phương đều tập trung lực chú ý trên người Thạch Đại Hùng bọn họ, đột nhiên, có người vọt tới, dễ dàng quăng ngã cả năm tên xuống đất.
Người Nam đại ký túc xá đang hô hào ‘Dùng sức đánh’ cùng người của Đông đại ký túc xá đều ngẩn ra, mắt không chớp nhìn hai người mặc áo khoác quân đội đang đạp lên người Tôn Phổ Phương và Phạm Hiểu Hoành bọn họ.
Diêu Tĩnh cùng nữ sĩ binh bên cạnh nhìn thấy năm người Tôn Phổ Phương bị đánh nằm bò trên đất, khóe miệng khẽ nhếch, suýt nữa vỗ tay khen hay.
Lúc này, ngoại trừ người Đông đại ký túc xá, những người khác đều không biết hai người kia là ai, đối phương mang mũ che kín hơn nửa khuôn mặt.
“Thật sự nghĩ Đông đại ký túc xá chúng ta không có ai, thì có thể tùy ý để người Nam đại ký túc xá các ngươi khi dễ à.
” Ô Lãng trào phúng nhìn Phạm Hiểu Hoành dưới chân.
Tôn Phổ Phương che mặt bị đánh đau, trừng mắt nhìn Ô Lãng, thấy trên vai hắn không có phù hiệu, còn tưởng là một binh lính tầm thường, cười lạnh một tiếng: “Hai người tụi mày ra mặt giúp hai con chó này, cho là rất oai phong phải không, có biết kết cục của việc xía vào chuyện người khác là tước công huân không, thức thời thì thả tụi tao ra, nếu không, tao sẽ lấy hết tất cả công huân của tụi mày.
”
Ô Lãng nhướng mày: “Nếu trước hôm nay, hẳn ta sẽ lo mình bị trừ công huân, thế nhưng, hôm nay…”
Hắn cười hàm súc, khiến năm người Tôn Phổ Phương không rét mà run.
Thạch Đại Hùng cùng La Khôn từ dưới đất bò dậy, lập tức hung hăng đạp mấy cái lên vào đám người Tôn Phổ Phương.
“Chó chết, dám lấy năm đánh hai.
”
Trong lòng Thạch Đại Hùng đầy lửa giận, liền đạp mấy cái lên mặt năm người, bây giờ là mùa đông, quần áo trên người tương đối dày, cho nên, chỉ có đá vào mặt mới có thể khiến đối phương cảm thấy đau.
“Các ngươi đang làm gì?” Một giọng quát chói tai truyền tới.
Bình lính Nam đại ký túc xá run cả người, nhanh chóng trốn vào khu vực an toàn, để tránh khỏi gặp xui xẻo bị phạt.
Mai Truyền Kỳ nghe âm thanh quen thuộc, mím môi, nhưng không ngẩng đầu, bất quá, lại tăng thêm lực đạo trên chân.
Tôn Phổ Phương đau đớn vội kêu oan với người đang đến: “Hà thượng uý, Thành thượng uý, bốn người này không tuân theo quy định của tứ đại ký túc xá, vi phạm bắt nạt năm người chúng tôi, ngài nhìn xem, trên mặt chúng tôi đều bị đánh sưng lên, trên người cũng bị thương, bụng và chân còn bị đá vài cái.
”
Phạm Hiểu