Mai Truyền Kỳ nhìn bốn người Đặng Phi vừa cười vừa nói, khóe miệng khẽ nhếch.
Nếu trong lòng Thành Kiện Văn bọn họ không phải vì sợ chân tướng ba năm trước bị người khác vạch trần, lòng nghi ngờ cũng không nặng như thế, càng sẽ không sơ ý khinh suất không phát hiện các loại hiểu lầm là do cậu an bài.
Hiện tại chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, bốn người Thành Kiện Văn sẽ lập tức cảnh giác, thậm chí phát sinh sự tình vô căn cứ, cũng lập tức hoài nghi người bên cạnh.
Mai Truyền Kỳ đút tay vào túi, bên trong có một dụng cụ ghi âm.
Đoạn đối thoại vừa nãy của cậu với Dư Thiên Nghĩa đều do thứ này phát ra, về phần tại sao bên trong lại có giọng Dư Thiên Nghĩa, tất nhiên là bạn lữ của cậu làm ra rồi.
Bọn họ lo lắng mọi chuyện sẽ bại lộ, nên mới tin tưởng những lời này, nếu còn một chút lý trí, chắc chắn mượn danh nghĩa vào phòng vệ sinh đi tới nghe ngóng, liền sẽ phát hiện việc Dư Thiên Nghĩa phản bội đều là giả.
Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ, lớn tiếng quát lên: “Tập hợp.
”
Toàn bộ các sĩ quan cấp úy lập tức tập hợp xếp thành hàng.
Hai giờ sau, kết thúc huấn luyện hôm nay.
Mai Truyền Kỳ lái xe rời khỏi sân huấn luyện, về Đông đại ký túc xá ăn cơm với Ô Lãng.
“Ngày mai tôi sẽ về nhà ăn tết, không thể ăn cơm cùng cậu nữa.
” Ô Lãng nói.
Mai Truyền Kỳ ngưng đũa, nghi hoặc: “Quân đội chúng ta được nghỉ tết hả? Sao tôi không nghe nói gì cả.
”
“Cậu không biết à?” Ô Lãng kinh ngạc nhìn cậu: “Các sĩ quan vừa mới lên cấp tá như chúng ta sẽ được nghỉ tết, bất quá, tôi cũng mới nhận tin này cách đây hai hôm, tôi còn tưởng Phong thiếu tướng đã nói việc này với cậu rồi.
”
“Khoảng thời gian này anh ấy rất bận, mấy ngày nay tôi không gặp anh ấy, cũng không biết anh ấy có được nghỉ tết hay không.
”
“Phong thiếu tướng chắc không được nghỉ đâu, gần đây binh lính Đông đại ký túc xá làm nhiệm vụ đặc biệt nhiều, cần ngài ấy trong này tọa trấn.
” Ô Lãng kỳ quái nhìn cậu: “Lẽ nào cậu không chú ý có một nhóm tân binh vừa làm nhiệm vụ trở về, lại có một nhóm khác rời đi làm nhiệm vụ sao?”
“Đúng thật là không biết chuyện này, mỗi ngày tôi đều chạy đến Nam đại ký túc xá huấn luyện, lúc trở lại thì về nhà ăn ăn cơm rồi lập tức về phòng ngủ, làm sao có cơ hội nhìn thấy người khác đi làm nhiệm vụ.
”
Ô Lãng than thở: “Mấy ngày nay binh lính làm nhiệm vụ rất nhiều, mà chết cũng nhiều nữa, gần một tháng qua, quân đội chúng ta thường xuyên chiêu binh, chỉ riêng đội ngũ tôi huấn luyện cũng đã hơn năm ngàn người rồi.
”
Mai Truyền Kỳ giật mình: “Nhiều như vậy hả? Cũng gấp mười lần so với lúc chúng ta làm tân binh rồi.
”
“Đây còn chưa tính là gì, lúc chúng ta huấn luyện thì hết nửa năm, thông qua sát hạch mới có thể vào ở Đông đại ký túc xá sao? Hiện tại chỉ cần huấn luyện ba tháng, hơn nữa, không cần sát hạch cũng có thể vào ở.
Có thể thấy quân đội chúng ta hiện tại rất thiếu người.
”
Ô Lãng ăn một miếng cơm rồi tiếp tục nói: “Vốn tôi cũng muốn làm nhiệm vụ, thế nhưng thượng cấp không cho phép, bảo tôi lưu lại tiếp tục huấn luyện tân binh, còn cho thêm vài ngày nghỉ để về quê ăn tết, nói đây là phúc lợi của các sĩ quan vừa thăng lên cấp tá.
”
Mai Truyền Kỳ hơi hơi biết rõ tại sao thượng cấp không đồng ý Ô Lãng làm nhiệm vụ, một là vì các binh sĩ liều sống liều chết, thật vất vả lên tới cấp tá trở thành quân nhân chính thức, chưa ngồi ấm mông thì đã hy sinh.
Thứ hai bởi vì sĩ quan cấp tá trở lên làm việc cho đại tướng, tất nhiên hy vọng bọn họ suy xét có muốn điều chức để không làm nhiệm vụ hay không.
“Nếu có thể về nhà ăn tết liền về ăn tết đi, đã hai năm cậu không về nhà, vừa lúc có thể đoàn tụ với người thân, bằng không, lần sau lại không biết khi nào mới có thể cùng người nhà gặp mặt.
”
Ô Lãng ngẫm lại cũng đúng, cười nói: “Chờ tôi về mang đặc sản cho cậu.
”
“Chậc.
” Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút: “Có thể tôi cũng cần về nhà một chuyến, lúc đó tiễn cậu một đoạn.
”
“Vậy cảm ơn Mai thiếu tá.
”
“Cảm ơn thì miễn, chờ qua sang năm, nhớ mang về nhiều đặc sản cho tôi là được.
”
“Không thành vấn đề.
”
Hai người cao hứng ăn cơm xong liền về phòng, Mai Truyền Kỳ tắm rửa xong, lái xe đến văn phòng của Phong Tĩnh Đằng.
Cửa không khóa, Mai Truyền Kỳ lễ phép gõ cửa một cái, thấy không có ai đáp lại, đi thẳng vào, nhìn hộp cơm trên bàn, lại đến trước cửa phòng nghỉ gõ gõ lên.
Chốc lát, cửa phòng được người bên trong mở ra.
Mai Truyền Kỳ nhìn Phong Tĩnh Đằng chỉ quấn khăn tắm, ngơ ngác nhìn vệt nước trên người còn chưa lau khô, tùy ý rơi xuống, chảy qua lồng ngực lúa mạch rắn chắc, chui vào bên trong khăn tắm vắt ngang hông.
Phong Tĩnh Đằng cong môi, trêu ghẹo nói: “Vóc người của anh có phải là rất tuyệt không, nhìn em kìa, xem đến choáng váng cả rồi.
”
Mai Truyền Kỳ hừ nhẹ: “Như vậy mới có thể chứng minh anh có mị lực, nếu tôi không thèm nhìn anh một cái, anh sẽ có cảm giác nguy cơ.
”
Phong Tĩnh Đằng buồn cười nhéo nhéo mặt cậu: “Vậy em có muốn tắm cùng anh không?”
Mai Truyền Kỳ nhìn vài chỗ trên người anh còn dính bong bóng: “Tôi mới vừa tắm, anh tắm một mình đi.
”
“Được.
” Phong Tĩnh Đằng trở lại phòng tắm, nhưng không đóng cửa lại.
Mai Truyền Kỳ đi tới, tựa vào cửa