Mai Truyền Kỳ xoay người, nhìn vẻ mặt lãnh trầm của Phong Tĩnh Đằng, trong lòng chột dạ: “Cái kia, Phong thiếu tướng ngài có việc gì sao?”
Phong Tĩnh Đằng sắc mặt càng lạnh, nhìn chằm chằm cậu không nói lời nào.
Mai Truyền Kỳ thở dài trong lòng, đi lên ôm eo Phong Tĩnh Đằng, nhẹ giọng dụ dỗ: “Đừng tức giận, giận hư thân, tôi sẽ đau lòng đó.
”
Phong Tĩnh Đằng không duỗi tay ôm lại, chỉ cúi đầu lạnh lùng chăm chú nhìn cậu.
Mai Truyền Kỳ ngẩng đầu đối diện ánh mắt băng lãnh, đáy lòng khẽ run lên, không khỏi nắm chặt hai tay, gắt gao ôm Phong Tĩnh Đằng: “Tôi biết rõ Hàn thiếu tướng đưa ra ý kiến này là muốn tôi đi vào chỗ chết, nhưng nếu tôi không đáp ứng, anh sẽ an bài thế nào? Có phải anh định thay tôi lẻn vào Trùng tộc tinh cầu không?”
Cậu lúc trước vì nhìn thấu dự định của Phong Tĩnh Đằng, nên mới nóng lòng lên tiếng nguyện ý đến Trùng tộc một chuyến.
Mai Truyền Kỳ nhìn Phong Tĩnh Đằng hơi mím môi, lập tức ngắt lời anh: “Anh đừng phủ nhận, tôi biết trong lòng anh nhất định là nghĩ như vậy, nếu thật sự để anh đi, sự tình mới không thể vãn hồi, trước không nói anh là sĩ quan chỉ huy tối cao của toàn bộ quân đội, mọi người sẽ không đồng ý, rồi nói sau khi anh đi, vị trí của anh sẽ do ai tạm thời thay thế.
”
“Nếu tên Hàn thiếu tướng kia muốn thay thế vị trí của anh, như vậy anh sẽ không thể khống chế toàn bộ cục diện, sau khi anh rời đi, không chừng bọn họ sẽ nghĩ các loại phương pháp để tôi đi mạo hiểm.
”
Trong mắt Phong Tĩnh Đằng toát ra tơ máu, khàn giọng nói: “Anh có thể cho người khác thay thế em?”
Lời này thuyết minh vừa rồi thực sự anh có ý định thay thế Mai Truyền Kỳ đi Trùng tộc tinh cầu.
Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Những người khác không thay thế được tôi, tốc độ tay điều khiển phi thuyền nếu không đủ nhanh, căn bản là không khởi động được phi thuyền Trùng tộc, ngay cả năng lực của Ô Lãng cũng không tồi, nhưng không tài nào mở phi thuyền chúng nó, hơn nữa, tôi cũng không muốn người khác khinh thường mình, làm anh mất mặt.
”
Phong Tĩnh Đằng phẫn nộ: “Anh căn bản không để ý những thứ này.
”
“Tôi biết anh không để ý, nhưng tôi thì có.
Tôi không muốn người khác nói anh công và tư chẳng phân biệt, vì bảo vệ bạn lữ mình mà hy sinh những người khác, từ đây mất đi sự tôn trọng của bọn họ với anh, tôi càng không muốn nhìn anh từ một anh hùng biến thành một kẻ bị mọi người phỉ nhổ.
”
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng giơ tay che miệng Phong Tĩnh Đằng: “Anh hãy nghe tôi nói hết, tôi biết nhiệm vụ lần này so với dĩ vãng còn nguy hiểm hơn, tôi cũng không thể giống như trước cam đoan với anh sẽ an toàn trở về, thế nhưng, tôi sẽ tận lực bảo vệ mình, không để cho mình đi chịu chết.
”
Cậu buông tay: “Tôi biết anh sẽ lo lắng, nhưng kể từ khi tiến vào quân đội, nhất định phải tuỳ thời gặp nguy hiểm, tôi tin thân là quân nhân, anh cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt.
”
Phong Tĩnh Đằng bất đắc dĩ.
Anh đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, hơn nữa, còn từng nghĩ buông tay bạn lữ nỗ lực giao tranh, nhưng mỗi lần gặp phải nguy hiểm, trong lòng vẫn không nhịn được đi lo lắng, bởi vì đáy lòng anh vô cùng sợ hãi mất đi người này.
Phong Tĩnh Đằng trong mắt tức giận dần dần tan đi, ôm người trong ngực: “Thân ái, anh đã bị em thuyết phục.
”
Mai Truyền Kỳ vui vẻ cười.
Phong Tĩnh Đằng cũng hơi câu môi, hôn một cái lên khóe miệng đối phương: “Thế nhưng, anh có một chút phải nhắc nhở em, nếu em không muốn anh tìm cha kế cho Nguy Nguy, em phải tự bảo vệ chính mình cho anh.
”
Mai Truyền Kỳ hừ nhẹ một tiếng: “Anh mới sẽ không làm như vậy.
”
Phong Tĩnh Đằng kéo cậu vào lòng: “Đúng, anh sẽ không làm như vậy, cho nên, em cũng phải vì anh, phải biết chăm sóc chính mình.
”
“Tôi hiểu rồi.
” Mai Truyền Kỳ hôn dưới cằm anh: “Phong Tĩnh Đằng, hiện tại tôi thật sự muốn cùng anh làm tại chỗ này.
”
Dứt lời, lập tức cảm giác có thứ gì cưng cứng đang chọt phía dưới mình, cậu cười hì hì: “Tôi nói giỡn thôi, anh chớ coi là thật, lát nữa tôi còn phải đi làm nhiệm vụ đấy?”
Phong Tĩnh Đằng đối bạn lữ thật cảm thấy bất đắc dĩ, cúi đầu mút lên đôi môi, không dám quá thâm nhập, sợ mình không kìm lòng được liền ở tại chỗ thượng người này.
Mai Truyền Kỳ bị anh hôn, có chút khắc chế không được mà xoa ngực anh, muốn tiến thêm một bước thâm nhập lại thâm nhập hơn nữa.
Cậu lấy lại tinh thần, nhanh chóng kêu ngừng: “Không thể hôn nữa.
”
Phong Tĩnh Đằng dừng lại động tác hôn môi, chặt chẽ ôm người vào trong ngực, trụ vững lại hơi thở mới chịu thả tay: “Không thể để thống soái Silefan tinh cầu đợi lâu.
”
“Ừm.
”
Phong Tĩnh Đằng ngồi xuống, nối máy với thống soái Silefan tinh cầu.
Trong màn ảnh đối diện, lập tức nhảy ra bóng người thống soái Silefan tinh cầu.
Sắc mặt thống soái Silefan tinh cầu không tốt, nhìn ra được hắn hiện tại đang ở nỗ lực khắc chế cảm xúc: “Phong thiếu tướng, anh định xuất phát khi nào?”
“Ngài mang người lại đây, chúng ta thương thảo tiếp theo nên làm thế nào.
”
Thống soái Silefan tinh cầu nghiêm mặt gật gật đầu, cắt đứt truyền tin.
Mai Truyền Kỳ nói: “Tôi thấy thống soái này tức giận không nhẹ đâu, không biết người cùng tôi đi đến Trùng tộc tinh cầu là có quan hệ gì với thống soái a.
”
“Đợi lát nữa tới, chẳng phải sẽ biết.
” Phong Tĩnh Đằng đem người ôm vào trong ngực, thừa dịp không có ai, hôn nhiều thêm một chút.
Một giờ sau,