Truyền Kỳ Xứ Mộng

Vô Ảnh Trượng Pháp (6.2)


trước sau

Ngày 27 tháng 8 năm 2005.

“Nhớ trưa nay, ngủ lâu lâu một chút cho bọn tớ có đủ thời gian hành động”, Hầu Ca lúc này đang nói chuyện điện thoại với Thiên Thử tại phòng khách nhà con Khuyến Nhi.

Ba hôm trước, sau khi nhận tin từ ông nội, nó đã ngay lập tức gọi điện cho Thiên Thử và Lê Vị nói qua về tình hình. Bọn trẻ quyết định sẽ nhân lúc Thiên Thử và Lê Vị ngủ trưa hôm nay để hành động. Phải để là trưa vì nếu để đến tối sẽ rất khó để con Mỹ Miêu có thể xin ra ngoài cũng như hai đứa Hầu Ca, Khuyến Nhi cũng không có cách nào lẻn ra mật thất.

Dù gì chỗ vào mật thất cũng ở ngoài sân nhà chúng mà ban đêm bố mẹ chúng đều khóa cửa ra sân. Bọn Thiên Thử, Lê Vị bình thường tuy không mấy khi ngủ trưa, vì dù gì thì Thiên Thử cũng chuẩn bị vào cấp hai rồi, còn Lê Vị thì đơn giản vì mẹ nó để nó tự do trong việc này, nhưng nếu chúng có ngủ một buổi thì cũng chả có ai nghi ngờ vì dù gì chúng cũng “còn bé”.

Còn về chuyện tại sao lúc này Hầu Ca đang nói chuyện điện thoại ở phòng cách nhà Khuyến Nhi thì thực ra đơn giản là vì điện thoại ở nhà Hầu Ca cố định một chỗ, muốn nói chuyện bắt buộc phải đứng đó, mà đứng nói lâu thì bà nội nó sẽ ra nghe xem nói gì, hoặc tệ hơn là sau đó sẽ chất vấn, trong khi điện thoại nhà Khuyến Nhi thì có thể mang ra phòng khác để nói, tiện lợi và phù hợp hơn nhiều đối với việc mà chúng cần bàn với hai đứa kia.

Hầu Ca cúp máy, rồi đưa điện thoại cho Khuyến Nhi, “Đã dặn lại xong, hai đứa chúng nó tầm một hai giờ chiều gì đó sẽ ngủ, chúng ta lúc đó cần chuẩn bị sẵn sàng.” Lúc này trong phòng khách nhà Khuyến Nhi ngoài Hầu Ca và Khuyến Nhi, còn có con Mỹ Miêu, vì ba đứa chúng lấy lý do “học nhóm, ôn lại bài trước khi vào năm học” nên trên bàn dưới đất có la liệt các loại sách vở tiểu học các môn. Để tiện hành động lần này, con Mỹ Miêu đã đến đây từ sáng, và trưa nay sẽ ăn cùng với gia đình Khuyến Nhi, thằng Hầu Ca đến giờ sẽ vẫn phải chạy về nhà ăn rồi mới quay lại, mà nguyên như vậy thôi nó cũng đã phải múa ba tấc lưỡi làm nha thuyết giáo nửa buổi mới được bà nội nó đồng ý.

Vì “học nhóm” chỉ là cái cớ, lại chưa đến giờ hành động, nên bàn bạc xong kế hoạch lại một lần nữa bọn trẻ ba đứa nói chuyện phiếm giết thời gian. Chả mấy chốc đã đến 11 giờ trưa, Hầu Ca bị gọi về ăn, mà bọn Khuyến Nhi, Mỹ Miêu cũng chuẩn bị ăn trưa, chúng hẹn nhau 12 rưỡi sẽ gặp ở mật thất.

Ăn uống xong, nghỉ ngơi qua một chút, đến giờ, bọn trẻ nhanh chóng tiến vào mật thất, đi đến Xứ Mộng. Tại đây, ông nội Hầu Ca và Lục Hồng đã đợi sẵn, sau khi dặn dò lại chúng một lượt, và giao cho chúng một ít đan dược phòng thân cũng như đưa Hầu Ca những đan dược trợ giúp cần thiết, ông chúc chúng may mắn và tiễn chúng lên đường.

Ba đứa trẻ gật đầu với nhau rồi cũng chia ra làm việc. Mỹ Miêu và Khuyến Nhi nương theo thông tin phương hướng Lục Hồng đã điều tra được, mỗi người cưỡi một đầu ma thú đại bàng mà bay đi, còn Hầu Ca thì lập tức tiến tới Tụ Hồn tháp. Thời gian tại Xứ Mộng trôi nhanh hơn ở Địa cầu, tại Địa Cầu, hai đứa Thiên Thử và Lê Vị ngủ tầm một hai tiếng gì đó thì ở đây nhóm của Hầu Ca có tầm vài tiếng đồng hồ để tìm kiếm đi.

Thời gian không quá nhiều nên Hầu Ca cũng khẩn trương. Do Tụ Hồn tháp là nơi bảo vệ linh hồn, cho nên chỉ có linh hồn mới có thể tiến vào. Hầu Ca tới trước tháp thì ngồi xếp bằng, nhìn phong phạm như lão tăng nhập định. Dù gì thì từ lúc còn bé nó đã được ông nội dạy ngồi thiền, tuy cái tâm hồi đó không đạt, nhưng động tác thì đã bắt chước được giống mười phần. Ngồi yên ổn, Hầu Ca mau chóng phục dụng đan dược mà ông nội đưa, rồi nhắm mắt dưỡng thần. Vài giây sau, đạo linh hồn của nó xuất thể, cầm theo đai lưng vạn năng của nó, tiến vào Tụ Hồn tháp.

Vừa tiến vào Tụ Hồn tháp, Hầu Ca từ đai lưng lấy ngay bản đồ mà ông nội nó đã giao cho ra, xác định phương hướng thang lên tầng trên. Tụ hồn tháp này có chín tầng, tám tầng dưới là nơi một nửa linh hồn phàm nhân ở, tầng trên cùng là Mộng Đài, nơi một nửa linh hồn nhị giới nhân chưa “ngộ đạo” cư ngụ cho tới khi họ “ngộ đạo, hợp nhất linh hồn”. Tuy Tụ Hồn tháp sinh ra là để bảo vệ linh hồn, về lý thì không quá nguy hiểm.

Nhưng vấn đề ở chỗ, những linh hồn ở đây chỉ là một nửa linh hồn, còn linh hồn của Hầu Ca là đầy đủ, không nghi ngờ gì sẽ bị linh trí của tháp chú ý, gây thử thách trên đường leo lên. Những thử thách này càng lên cao mức độ khó khăn và nguy hiểm càng cao. Chính vì vậy, ông nội Hầu Ca đã hao không ít tâm, luyện chế khá nhiều đan dược bồi bổ linh hồn, toàn bộ đang cất trong đai lưng của Hầu Ca. Cái đai lưng này là Hầu Ca mới hôm qua trong bảo khố của Đạo Quán tìm được, tuy nó chưa tìm hiểu hết nhưng phát hiện đại khái có vẻ rất thần kỳ, ít nhất là không phải đai lưng nào ở Xứ Mộng linh hồn thể cũng có thể sử dụng.

Lúc ông nội thấy nó chọn cái đai này chỉ nhìn nó thật sâu đầy ý vị mà chả nói gì, khiến nó cũng khá tò mò, nhưng ông không phản đối là nó mừng rồi, cũng chả buồn hỏi kỹ. Tìm cầu thang lên tầng hai quả thực không tốn mấy thời gian, linh hồn của Hầu Ca dù gì cũng là linh hồn đầy đủ của nhị giới nhân, sao có thể không cường đại?

Mấy thử thách ở tầng một của tháp không đáng để nó để vào mắt. Tầng hai có khó khăn hơn chút, tháp đã tạo ra một số lực cản đối với linh hồn của Hầu Ca, nhưng lực cản này cũng không đến mức quá mạnh, Hầu Ca thậm chí chưa cần phục dụng đan dược, chỉ mới bỏ ra chút sức đã vượt qua, tiến đến cầu thang lên tầng ba.

Hầu Ca cứ thế một mạch tiến thẳng qua tầng ba, tầng bốn, mãi đến tầng năm mới gặp chút khó khăn. Tại tầng năm, không phải chỉ có chút lực cản nữa mà lực cản của tháp đè lên linh hồn đã khiến Hầu Ca méo mặt, phải phục dụng đan dược ông nội cho mới chịu đựng được áp lực này. Nhưng nhờ có khá nhiều đan dược, Hầu Ca lại một lần nữa tăng tốc không bị cản trở một mạch vượt tầng năm, qua tầng sáu, lên được tới tầng bảy.

Mà lúc này mới có hơn một tiếng rưỡi kể từ lúc Hầu Ca tiến vào tháp. Nếu tốc độ này để người ngoài biết thì sẽ ghen tỵ không thôi. Đến ông nội Hầu Ca, là một trong những nhị giới nhân xuất sắc nhất, mà kỷ lục vượt tháp cũng phải mất mấy giờ đồng hồ mới qua được năm tầng. Tất nhiên là ông nội nó lần đó không phục dụng đan dược, hoàn toàn dựa vào sức của mình, nên độ khó cũng cao hơn nhiều so với Hầu Ca.

Lên đến tầng bày của tháp thì đã tính là giỏi, nên Tụ hồn tháp cũng thật sự thử thách, nó cho một số linh hồn thủ hộ ở đây tấn công Hầu Ca, đồng thời, cũng tác động khiến một số linh hồn phàm nhân tại nơi đây gây chút khó dễ cho Hầu Ca.

Mà bài kiểm tra này, theo dặn dò của ông nội Hầu Ca, muốn qua tuyệt nhiên không thể đả thương các linh hồn phàm nhân này. Vì dù gì Tụ hồn tháp cũng sinh ra để bảo vệ các linh hồn, nếu không hại đến các linh hồn này thì nó
sẽ chỉ nhẹ nhàng thử thách, nhưng nếu mạnh tay đả thương, thì nó sẽ coi như kẻ thù, thật sự tấn công. Nhẹ thì bị nó đả thương, trục xuất ra khỏi tháp, nhiệm vụ thất bại, phải dưỡng thương một thời gian, nặng thì có thể bị nó trấn cho linh hồn thương nặng, không chết cũng hóa điên hoặc ảnh hưởng đến tu vi về sau.

Vậy nên, Hầu Ca đã biết yêu cầu của bài kiểm tra thì đa phần chỉ nhẹ nhàng né tránh công kích, hoặc nếu có phản công thì cũng chỉ gạt, đẩy nhẹ các công kích ra mà thôi. Tuy nó mới tới Xứ Mộng chưa lâu, chưa có tu luyện gì về chiến đấu, nhưng hồi mấy năm trước, tại Địa Cầu, nó có học qua Karate, tuy chỉ học nửa mùa rồi bỏ vì không hợp, chả đánh được ai, cũng chả thể tính là biết võ, nhưng né tránh công kích và mấy chiêu gạt, đẩy thì cũng không đến nỗi không làm nổi.

Lúc Hầu Ca né tránh, gần thoát đến cầu thang lên tầng, thì ánh mắt lướt qua một linh hồn phàm nhân ở đây. Tuy chỉ lướt qua, nhưng không hiểu sao nó có cảm giác quen thuộc dị thường. Rõ ràng, trong trí nhớ của nó, chưa hề gặp qua một cô bé nào như vậy. Cô bé này cũng tầm tuổi nó, mà trong chúng bạn cùng lớp, cùng trường, thậm chí tính cả các lớp học thêm, thì chắc chắn nó đều chưa gặp qua ai như vậy, vậy có lý do gì để nó thấy quen thuộc?

Hầu Ca thất thần mấy giây, mải nghĩ ngợi mà không để ý một đạo công kích của một linh hồn thủ hộ, mãi đến lúc có cảm giác nguy hiểm mới tỉnh lại, vội vã né tránh. Mà cũng chính vào khoảnh khắc Hầu Ca lắc mình né tránh công kích này, tại một góc tối ở sâu tại tầng tám của Tụ hồn tháp, có hai con mắt sáng quắc đột ngột mở ra, cùng một giọng nói già nua lẩm bẩm: “Hỏa Hồn Hầu?”

Lại nói về Hầu Ca, tuy vừa rồi kịp thời né tránh, không bị đả thương nhưng cũng đã bị đánh xượt qua, linh hồn Hầu Ca cũng hơi bị choáng váng một chút, vội vã lấy một viên đan dược chữa trị linh hồn ra bỏ vào miệng. Nhưng cũng may không quá nặng, nên Hầu Ca nương theo khi linh hồn thủ hộ kia công kích trượt, lắc mình phóng nhanh đến cầu thang lên tầng.

Lên tầng tám, Hầu Ca cũng gác chuyện suy nghĩ xem cô bé kia là ai, tiếp tục tập trung vào nhiệm vụ. Dù sao đi nữa, nó cũng đã rất gần mục tiêu, thử thách sẽ còn khó hơn nhiều so với vừa rồi.

***

Tháng 12 năm 2005.

Đã được tầm thời gian hơn một tuần kể từ khi Hầu Ca nhận được Vô Ảnh Trượng Pháp. Từ hôm đó đến giờ, cơ thể Hầu Ca tại Địa cầu luôn ở trong trạng thái “giả ốm, mê sảng”, mà tại Xứ Mộng thì Hầu Ca ngoài tu luyện cũng chỉ còn tu luyện. Ngoại trừ những lúc Lục Hồng qua nhắc nhở Hầu Ca đã đến lúc tỉnh lại để ăn uống và làm các việc cần thiết tại Địa Cầu ra thì Hầu Ca gần như luôn ở tại Xứ Mộng để luyện tập.

Do thời gian tại Xứ Mộng trôi nhanh hơn ở Địa Cầu, nên Hầu Ca có thể luyện gần một ngày, tỉnh lại ăn trưa, quay lại luyện gần một ngày nữa, rồi lại tỉnh lại ăn tối. Mà do cơ thể Nhị giới nhân đặc thù nên cũng không bị quá mỏi mệt, do tính ra thì cơ thể ở Địa Cầu của Hầu Ca ngủ gần như cả ngày, còn cơ thể tại Xứ Mộng của Hầu Ca thì ngoại trừ khỏe hơn ở Địa Cầu rất nhiều, cũng được nghỉ ngơi đầy đủ khi Hầu Ca trở về Địa Cầu ăn uống. Chỉ có linh hồn của Hầu Ca thì đúng là hơi lao lực quá độ, do luyện tập khá căng thẳng.

Nhưng linh hồn nhị giới nhân vốn cường đại, lại thêm trợ giúp từ ông nội Hầu Ca, dù gì cũng là Dược Sư thất phẩm sơ cấp, nên cũng không có gì đáng ngại. Tuy bình thường thì ông cũng sẽ không ủng hộ loại tu luyện phá sức này, nhưng lần này ông hiểu Hầu Ca cần tăng thực lực gấp ra sao nên cũng tạo ngoại lệ, trợ giúp nó.

Còn vật mà Hầu Ca tìm được ở đáy hòm vũ khí, chỉ là một tấm ngọc bội đen đúa, nhìn đi nhìn lại cũng không nhận ra có bí mật gì, nhưng Hầu Ca cảm giác thấy nó quan trọng, vẫn cẩn thận cất vào đai lưng.

Hầu Ca cứ điên cuồng tu luyện như vậy, đã qua hai tuần từ khi nó nhận được vũ kỹ, chúng bạn cũng đã đến chào rồi cùng lên đường với ông nội nó và Lục Hồng đi tham dự giải đấu cấp Đạo Nhân. Hầu Ca chỉ ra chào mấy câu, ôm ấp, chúc chúng may mắn rồi lại quay lại luyện tập.

Tuy mới hai tuần thời gian ở Địa cầu, nhưng tại Xứ Mộng đã trên dưới ba tuần, mà Hầu Ca lúc này tuy chưa đến mức lô hỏa thuần thanh nhưng nhìn chung đã nắm được hạ tầng của Vô Ảnh Trượng pháp, còn một chút nữa là có thể đạt đến cảnh giới đầu tiên, Bách Ảnh Trượng. Mà Hầu Ca cứ thế tu luyện đến ngày hôm sau, thì ông nội nó, sau khi đưa chúng bạn của nó đến dự hội và phân phó Lục Hồng ở lại, đã trở lại Đạo Quán tìm gặp nó.

“Cháu đi theo ta, đã đến lúc ta giúp cháu tăng thực lực lên Đạo Sư rồi!” Ông nội Hầu Ca không nhanh không chậm nói. Hầu Ca nghe vậy thì mừng rỡ, vội vã đi theo. Ông nội Hầu Ca dẫn nó tới một hồ nước phía sau núi, rồi quay lại phía nó, đoạn nói:

“Chắc cháu tự mình cũng đã cảm nhận được một luồng khí tức hung ác ở sâu trong tiềm thức?”

Hầu Ca nghe vậy thì giật mình, ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì ông nội nó tu vi cao như vậy, nhìn ra cũng không lạ. Hầu Ca gật gật đầu. Thấy Hầu Ca xác nhận, ông nội Hầu Ca nói tiếp:

“Lần này muốn nhanh chóng trong mấy tháng lên được Đạo Sư trung giai, đủ sức đối chiến với Đạo Sư cao giai, chỉ có cách mượn nhờ nguồn sức mạnh ấy. Nếu thành công, kể cả đoạt quán quân giải đấu cấp Đạo Sư cũng không khó. Nhưng ngược lại, nếu thất bại, nguy hiểm khôn lường. Tuy ta có thể giúp, nhưng quyết định cuối cùng có theo cách này hay không là ở cháu.”

Hầu Ca suy nghĩ một lát rồi đáp, “Không mạo hiểm thì cũng chả thể nào tăng nhanh thực lực. Hơn nữa, sức mạnh này nếu không nghĩ cách áp chế, sử dụng, cháu đoán sớm muộn gì cũng sẽ gây họa cho cháu đi?” Hầu Ca nói đoạn liếc nhìn ông nội, nhưng không đọc ra vẻ mặt kia của ông là xác nhận hay phủ định điều này, cũng chả thấy ông nói gì, chỉ đành thở dài, lắc đầu, nói tiếp: “Nếu đằng nào cũng có nguy hiểm thì sớm cứ đối mặt đi! Thắng làm vua, thua làm giặc!”

Nghe câu này, ông nội Hầu Ca không chút ngạc nhiên, nói: “Tốt, vậy thì bắt đầu thôi!”

Muốn biết lai lịch nguồn sức mạnh này cũng như liệu Hầu Ca sẽ luyện tập sử dụng nó ra sao, cùng thử thách tầng tám và chín của Tụ Hồn tháp, xin chờ chương sau sẽ rõ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện