“Trên đường quan đấu, gặp người quen
Tu hành quá trình, sinh biến cố”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi cuối tháng 8/2005, bọn trẻ đã thành công nhiệm vụ đầu tiên tại Xứ Mộng. Còn bốn tháng sau đó, Hầu Ca dễ dàng thoát khốn nhờ các cấm chế có sẵn tại Địa Cầu và đang trong quá trình ổn định tu vi. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Cuối tháng 12 năm 2005.
Đã lại một tuần nữa trôi qua kể từ khi Hầu Ca tỉnh lại sau khi tiến vào Đạo Sư Nhất Tinh. Trong thời gian này, kỳ thi học kỳ lớp sáu của nó đã bắt đầu diễn ra. Tuy Hầu Ca không thể tính là học giỏi, nhưng học hành nhìn chung cũng không đến nỗi tệ, vậy nên, các môn thi học kỳ cũng không quá sức nó. Hồi cấp một nó ba năm chỉ đạt học sinh tiên tiến, mãi đến lớp bốn mới được “vớt” lên học sinh giỏi mà cũng chỉ vì cô giáo chủ nhiệm năm đó của nó muốn khuyến khích, tạo đà cho nó học.
Nhưng thật ra nhìn vào kết quả này Hầu Ca thấy rất chi là oan uổng. Đâu phải vì nó học kém hay không có cố gắng, Toán điểm số của nó vẫn 9, 10 đều đều, Văn thì lý do duy nhất điểm nó toàn 6, 7 là do nó không tài nào ép mình đi theo Văn mẫu được, mỗi lần viết theo văn mẫu là nó lại khó chịu toàn thân đến mức vã mồ hôi.
Còn các môn học thuộc lòng tuy điểm không cao đều nhưng cũng không tính là thấp. Thực ra không phải nó không thể thuộc từng câu từng chữ như chúng bạn, mà bởi vì bà nội nó trước từng làm giáo viên, mà bà ghét cay ghét đắng học thuộc lòng mà không hiểu bài, nên cuối cùng, do ảnh hưởng của bà nó, nó cũng chỉ thích học theo ý chứ không học từng câu từng chữ như các bạn, nên mỗi lần giáo viên chấm sát theo sách giáo khoa, yêu cầu từng câu từng chữ là y như rằng điểm nó tụt.
Nhưng thực ra thì gia đình Hầu Ca cũng không ép nó phải điểm cao, bản thân của nó cũng không quá coi trọng điểm số, vậy nên nó cũng chỉ cố không bị điểm trung bình trở xuống mà thôi. Mà với cái điều kiện này, thì hoàn toàn không tạo nên thử thách gì với Hầu Ca.
Thi học kỳ được tương đối, Hầu Ca buồn chán tới Xứ Mộng tu luyện. Nhưng do mới thăng cấp lên Đạo Sư Nhất Tinh chưa lâu, nên Hầu Ca cũng chả có cách nào đề cao tu vi nhanh chóng được, thành ra, dạo này nó cũng chỉ chuyên tâm tập luyện Vô Ảnh Trượng Pháp. Tuy rằng sau khi lên cấp, cảm ngộ cũng như khả năng thi triển bộ trượng pháp này của Hầu Ca đều đã tăng lên, nhưng vẫn như cũ còn cách cảnh giới đầu tiên Bách Ảnh Trượng một chút.
Mà chút xíu này, dù bằng mọi cách, Hầu Ca vẫn không thể bước qua. Buồn chán, bế tắc, không có việc gì làm, Hầu Ca quyết định đi xem giải đấu cấp Đạo Nhân, đồng thời cũng quan sát chúng bạn nó thi đấu luôn thể. Lúc này đã là lúc top 10 đấu loại, vậy nên tổ chức cũng khác khi trước. Lúc trước từ một trăm người loại xuống còn top 10, gần như lúc nào cũng là mười sàn cùng đấu, hơn nữa, không có sắp xếp quá cụ thể.
Còn bây giờ, chỉ còn mười kẻ khỏe nhất, theo như ông nội Hầu Ca nói, thì cách mấy hôm mới đánh một trận, mà các trận đều tổ chức tại một đấu đài rộng lớn, có quảng bá, bán vé, thậm chí cá cược kiếm chác, vô cùng sôi nổi. Hầu Ca vốn tính ham vui, sao có thể bỏ lỡ, vậy là nó đến xin ông nội đưa đi xem.
Tuy nhiên, khi nó trình bày xong ý định với ông nội, thì ông nội nó lại chỉ ném cho một tấm bản đồ cùng một cái còi gọi Đại bàng, nói với nó một câu: “Ta bận, cháu tự theo bản đồ này mà đi đi.”
Thực ra ông nội Hầu Ca nói vậy, không phải vì ông thật sự bận không thể đưa Hầu Ca đi. Ở trình độ của ông, nhấc tay nhấc chân là có thể đưa Hầu Ca đến giải đấu, rồi chả mấy lâu là đã về đến Đạo Quán. Tuy nhiên, theo như ông nghĩ, làm như vậy chả giúp ích gì cho Hầu Ca. Trong khi nếu thả cho nó tự đi, với tính cách ham náo nhiệt của nó, không chừng trên đường còn có thể chọc vào mấy tên nguy hiểm, bị đánh cho thừa sống thiếu chết, rồi nương theo đó đề thăng vài cấp tu vi.
Nếu Hầu Ca mà biết suy nghĩ thực của ông nội nó lúc này, thì chắc cũng sẽ phải nhìn lão với con mắt khác, có ai vui mừng khi cháu nội mình gặp họa không cơ chứ? Nhưng Hầu Ca đương nhiên là không thể biết được suy nghĩ này, nên khi nghe ông nó nói như vậy thì cũng chả biết làm thế nào, chỉ đành ra bãi chăn thả Đại bàng phía sau núi thổi còi.
Nói qua về những con Đại bàng này, tại Hỏa Quốc Xứ Mộng tu luyện Đạo có một nhánh là Thú Sư, nhánh này ngoài thu phục, điều khiển ma thú trong chiến đấu, còn có thể huấn luyện các ma thú cấp thấp làm thú cưỡi bán cho các phương thế lực. Bầy Đại bàng mà Đạo Quán của ông nội Hầu Ca nuôi thực ra cũng là mua từ một tay Thú sư. Đại bàng này là ma thú cấp thấp, lại đã qua huấn luyện nên chỉ cần có còi điều khiển là có thể dễ dàng gọi và điều khiển.
Vậy nên khi xưa mới tới Xứ Mộng Khuyến Nhi và Mỹ Miêu đã có thể cưỡi chúng hồi giúp Thiên Thử và Lê Vị hạ Đài – vượt tháp, mà Hầu Ca khi nay cũng không khó khăn gì đã đang cưỡi lên một con bay về phía tổ chức giải giao hữu.
Bay chưa được bao lâu, đang phía trên một khu rừng, thì đúng như ông nội nó dự đoán, Hầu Ca nhìn thấy một tràng cảnh khiến nó chú ý. Tầm mười mấy tên đạo tặc đang vây quanh hai thiếu nữ. Tính tình của Hầu Ca vốn từ bé đã bị ảnh hưởng bởi Tôn Ngộ Không, luôn đặt hành hiệp trượng nghĩa lên hàng đầu, há có thể nhắm mắt làm ngơ, vậy là nó vội vã điều khiển Đại bàng đậu xuống gần đó, rồi chạy nhanh về phía chuyện này xảy ra.
Tuy Hầu Ca đề cao hành hiệp trượng nghĩa, nhưng nó cũng không phải loại não phẳng, hành động thiếu suy nghĩ. Nó ghét nhất là kiểu chưa tìm hiểu gì đã lao ra thách thức địch nhân, để rồi đến lúc đánh không lại hoặc bị phục kích bất ngờ thì rước họa vào thân. Vậy nên Hầu Ca đỗ Đại bàng ở một nơi có khoảng cách an toàn, kín đáo.
Rồi lúc tiến về phía xảy ra chuyện cũng không quên dò xét thực lực nhóm đạo tặc này, thấy chúng phần lớn chỉ là Đạo Nhân cao giai, cao nhất chỉ có Đạo Sư Tam Tinh, mà
thấp nhất thì có vài tên là Đạo Nhân ngũ tinh, xung quanh xem chừng cũng không có bẫy rập hay phục kích gì Hầu Ca mới yên tâm, đoạn lại trèo lên một cái cây gần đó quan sát chờ thời cơ tốt nhất để ra tay.
Thực ra mà nói, thực lực của bọn đạo tặc này chả có ai nó để ở trong mắt. Nói đùa, từ lúc nó Đạo Nhân Thất Tinh, dốc toàn lực đã đủ sức đánh với Thiên Quang một trận, mà Thiên Quang là lính của Thiên Hỷ Tinh Quân, đâu có phải cùng Đạo Sư Nhị Tinh thông thường có thể so sánh, bây giờ Hầu Ca đã là Đạo Sư Nhất Tinh, há còn phải ngại một tên thổ phỉ Đạo Sư Tam Tinh?
Số lượng của chúng cũng đến gần hai chục tên, tuy Hầu Ca tự tin có thể đập cả lũ bọn chúng, nhưng như thế không có nghĩa là nó không đề phòng vạn nhất. Nếu như đang đánh nhau, có vài tên đánh lén hay chơi độc, chả phải nó chịu oan sao? Vậy nên, chờ thời cơ thích hợp, ra tay chớp nhoáng, nhất kích tất sát mới là phong cách của nó.
Gần hai mươi tên đạo tặc có phân nửa chỉ là Đạo Nhân Lục Tinh trở xuống, Thất Tinh ba tên, Bát Tinh hai tên, Cửu Tinh một tên, Đạo Sư Nhất Tinh một tên, tên đầu sỏ có vẻ là tên Đạo Sư Tam Tinh. Mà hai thiếu nữ thì một người mới Đạo Nhân Lục Tinh, một người mới Ngũ Tinh trung kỳ, cảnh này cũng quá “giết gà bằng dao mổ trâu đi”, bọn cường đạo này định làm gì? “Chả lẽ là trò đồi bại?”
Hầu Ca nghĩ thầm, rồi ánh mắt đảo sang hai thiếu nữ, “Chẹp, bọn thổ phỉ này cũng thú tính thiệt, hai bạn gái này chắc cũng chỉ tầm tuổi bản thiếu gia đi, Xứ Mộng ấu dâm không có bị đi tù bóc lịch à? Mình phải về kêu ông nội kiến nghị lên mấy cha cao tầng nơi này, cải biên lại luật pháp a!”
Nhưng suy nghĩ này của Hầu Ca bị cắt đứt khi ánh mắt của nó quét đến mặt hai thiếu nữ, “Ách, sao có vẻ quen quen? Đùa mình à? Đây chả phải là Hắc Bạch Song Sinh, bạn cùng lớp của mình sao?!”
***
Đầu tháng 9 năm 2005.
Sau khi Thiên Thử và Lê Vị hạ Đài – vượt tháp thành công thì cũng đã là cuối tháng tám. Ông nội Hầu Ca cũng không vội vã bắt bọn trẻ tu luyện ngay mà cho chúng vài ngày nghỉ ngơi cùng gia đình cùng chuẩn bị vào năm học mới. Ngày Quốc Khánh 2/9 cùng ngày Khai giảng năm học 5/9 trôi qua, thế rồi bọn trẻ cuối cùng lại tiến vào Xứ Mộng.
Trong nhóm lúc này, Lê Vị và Thiên Thử đã có thể tiến vào Xứ Mộng khi ngủ, chỉ còn Hầu Ca, Mỹ Miêu, Khuyến Nhi ba đứa là tạm thời vẫn phải sử dụng cỗ máy trong mật thất tại nhà Hầu Ca. Vậy nên, dạo này nhóm Hầu Ca chia ra, hai đứa Thiên Thử và Lê Vị thì đêm đi ngủ mới đến Xứ Mộng tu luyện. Hầu Ca, do có lịch học thêm Toán vào chiều thứ hai, tư, sáu, và lịch học thêm văn, toán sáng thứ ba, sáu, và tiếng Anh sáng thứ bảy, Chủ Nhật, nên nó cứ các sáng và chiều các buổi còn lại thì tiến vào Xứ Mộng.
Khuyến Nhi không phải học thêm nhiều vậy, cùng với Mỹ Miêu chì có lịch học thêm buổi sáng giống Hầu Ca, còn chiều không có, nên hai đứa chúng thì hàng chiều mỗi khi đi học về thì tiến vào Xứ Mộng.
Do lịch tiến vào tu luyện khác nhau, nên ngoài ông nội Hầu Ca và Lục Hồng biết tình hình tu luyện của tất cả đám trẻ ra thì chúng chỉ biết tình hình tu luyện của những đứa cùng đi với chính mình.
Một tuần trôi qua, điều có thể thấy rõ ràng là Mỹ Miêu có tốc độ tu luyện vượt trội hẳn so với bốn đứa còn lại, trong khi Hầu Ca bị tụt sau một cách rõ ràng khiến bản thân nó buồn khổ không thôi mà ông nội nó thì cũng suốt ngày cau mày, lắc đầu, vô cùng lo lắng.
Về lý mà nói, hai đứa Thiên Thử và Lê Vị đã qua hạ Đài – vượt tháp, cảm ngộ đáng lẽ phải cao hơn, đồng thời tốc độ tu luyện cũng phải nhanh hơn, thế nhưng, không hiểu vì lý do gì mà Mỹ Miêu lại là đứa tiếp thu nhanh nhất. Nhưng chứng kiến cảnh này ông nội Hầu Ca cùng Lục Hồng cũng lười suy nghĩ, cứ mặc kệ, cho là thiên phú con Mỹ Miêu tốt hơn bọn còn lại mà thôi.
Một tuần tu luyện nữa trôi qua, ngoại trừ Hầu Ca vẫn còn trong quá trình hấp thu linh khí thiên địa ra, bốn đứa còn lại đều đã bước vào Đạo Nhân Nhất Tinh, thậm chí con Mỹ Miêu đã gần đạt Nhất Tinh trung kỳ. Ông nội Hầu Ca quyết định cho Mỹ Miêu và Khuyến Nhi thử tiến hành hạ Đài – vượt tháp.
Theo như ông quan sát, ngộ tính và tu vi của chúng hẳn đã sẵn sàng cho việc này. Qua sự tình hạ Đài – vượt tháp của Thiên Thử và Lê Vị, ông tin cháu nội ông luận về cảm ngộ đã thừa đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành hạ Đài – vượt tháp, vậy nên chuyện này cũng không cần vội vàng, nhưng còn tu vi của Hầu Ca thì thực sự khiến ông hơi đau đầu.
Đang lúc chuẩn bị sẵn sàng cho Mỹ Miêu và Khuyến Nhi hạ Đài – vượt tháp, ông nội Hầu Ca chợt nhớ ra một điểm kỳ lạ, lần đầu tiên Hầu Ca tiến hành giúp Thiên Thử và Lê Vị, hình như nó bị đả thương khá nặng, mà kẻ có thể đả thương nó đến mức như vậy, ông chỉ nghĩ ra có một người.
Nhưng về lý mà nói, nếu như đúng là gặp kẻ này, chả lẽ Hầu Ca không báo quan hệ với ông ra, mà nếu Hầu Ca đã báo, vì duyên cớ gì nó vẫn bị đánh ra nông nỗi vậy? Còn nữa, sau khi Hầu Ca đi trở ra hôm đó, hình như ông có cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc như có như không trên người nó. Nhưng nghĩ mãi vẫn chưa ra luồng khí tức đó là của ai. Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, cuối cùng, ông nội Hầu Ca quyết định đi vào Tụ Hồn tháp một chuyến.