“Một mình đơn độc đấu ba mươi,
Tiến vào Bảo động, thất lạc người.”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Đầu tháng 9 năm 2005, Hầu Ca và chúng bạn bị bọn cướp bao vây, sức mạnh Hỏa Hồn Hầu bộc phát chốc lát. Còn cuối tháng 12 năm 2005, ba người Hầu Ca và Hắc Bạch Song Sinh chuẩn bị tiến vào Bảo Động tầm bảo. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Đầu tháng 9 năm 2005.
Lại nói về Hầu Ca ngày đó trong lúc căng go, ngay khi chưởng của hai tên Đạo Nhân Tam Tinh đánh đến, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, làm sao cứu thoát chúng bạn, nhờ vậy mà sức mạnh Hỏa Hồn Hầu bộc phát.
Khi hai quả đấm tiến tới từ hai phía, lực đạo tưởng chừng nghiền nát bọn trẻ, đám còn lại đã bắt đầu mềm nhũn, thất kinh, thì nhanh như cắt, hai bàn tay của Hầu Ca theo phản xá tự nhiên chộp tới, một lúc ngăn cản hai chưởng đánh tới, đồng thời lực phản chấn đẩy lui cả hai tên Đạo Nhân Tam Tinh ra ngoài.
Tuy hai kẻ bọn chúng bị đẩy lui ra ngoài, nhưng dù gì cũng là Đạo Nhân Tam Tinh, trong khi Hầu Ca lúc bấy giờ chỉ là mới bắt đầu tu luyện, Đạo Sư Nhất Tinh còn chưa đạt tới, nên hiển nhiên tình trạng của Hầu Ca so với hai tên bọn chúng thê thảm hơn nhiều.
Hầu Ca ngã ngửa ra, miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đau nhức rã rời. Thậm chí xương khuỷu tay bị đánh mạnh đến lòi ra, máu chảy đầm đìa, nhìn như kẻ sắp chết. Lũ trẻ còn lại thì chấn kinh, chưa bao giờ chúng cảm giác rõ ràng về sự tử vong hơn lúc này.
Lê Vị cùng Mỹ Miêu sợ hãi đến không thể cử động, còn Khuyến Nhi và Thiên Thử thì vội vã nhoài về phía Hầu Ca, ôm đỡ lấy thân thể đẫm máu của Hầu Ca.
Hầu Ca lúc này đau nhức toàn thân, ý thức cũng bắt đầu hơi mơ màng, sức mạnh kỳ bí kia đến thật nhanh, để cho nó cảm thấy như bất bại. Nhưng không ngờ lại cũng biến mất nhanh như vậy, khiến nó lúc này mơ hồ cảm giác như mình sắp chết...
“Ta sẽ ngã xuống tại đây ư?” Hầu Ca mơ màng tự hỏi. “Khi chưa đến mười lăm tuổi? Khi chưa hiểu ý nghĩa của cuộc đời? Khi chưa biết thế nào là yêu?” Tâm trí Hầu Ca mơ màng, trong đầu nó xuất hiện từng hình ảnh một.
Đầu tiên là mẹ nó, người yêu thương nó nhất, nhưng luôn nghiêm khắc với nó. Rồi đến bố nó, một người kiệm lời, ít nói, nhiều khi còn nghiêm khắc hơn mẹ, nhưng nó luôn cảm thấy được tình thương của bố. Rồi bà nó, vô lý, rất nhiều khi quá đáng, khiến nó luôn trong tình trạng dở khóc dở cười, nhưng cũng là người nuông chiều, yêu thương nó hơn hết. Rồi ông nội nó, người đã luôn yêu thương, truyền cảm hứng cho nó, cái chết của ông đã cắt sâu vào tâm hồn nó, thế rồi gần đây, nó biết ông lâu nay vẫn sống ở Xứ Mộng, chờ nó, và suốt đời nó, ông đã luôn chuẩn bị nó cho một điều gì đó tại đây.
Nó liệu còn có thể gặp lại mọi người? Nó liệu chết đi như thế này có phải là sẽ phụ lòng kỳ vọng của ông? Hầu Ca mê man, nó nghe đâu đây tiếng bọn sơn tặc cười nhạo:
“Không biết sống chết, đáng kiếp!”
Hầu Ca chớp chớp mắt, nó hình như nhìn thấy Mỹ Miêu và Lê Vị đang bị đánh. Mắt nó đỏ lên, nó lại nhớ lại cảnh lần đầu nó gặp những đứa bạn này. Nó nhìn thấy Mỹ Miêu trong bộ đồng phục trường tiểu học Quang Trung, nó nhìn thấy bản thân sử dụng “thiết đầu công” để bảo vệ Khuyến Nhi, rồi hình ảnh Thiên Thử đá vào mắt nó. Nó nhìn thấy Lê Vị, một thằng bé còn bé tí đã mất đi cha, nó nhớ khi mẹ nó nói vậy, nó đã rất đau lòng. Và nó nhớ đến Khuyến Nhi, cùng những kỷ niệm suốt mười một năm trời, kể từ khi nó nhớ được, nó đã luôn có Khuyến Nhi ở bên. Kể từ khi nhớ được, nó đã luôn có “nhiệm vụ” bảo vệ Khuyến Nhi. Nó nghe vang vảng bên tai từng giọng nói. “Con phải nhớ, con là anh, phải bảo vệ Khuyến Nhi,” mẹ nó đã nói. “Không ai được bắt nạt em họ ta!” nó đã quát rồi lao vào đám bắt nạt và bị Thiên Thử đá vào mắt.
“Tớ xin lỗi,” Thiên Thử đã nói, và nó đã cắt lời, “Không cần xin lỗi, bây giờ chúng ta đã là bạn thân!”.
“Bởi vì chúng ta là bạn thân!” nó đã nói vậy với Mỹ Miêu và Thiên Thử. “Gia đình không nhất định phải là máu mủ. Ít nhất, đối với ta là như vậy. Ta coi tất cả mọi người đang có mặt tại đây lúc này là anh em bạn bè thân thiết nhất với ta!” nó đã nói trước mặt tất cả chúng bạn.
“Ta sẽ bảo vệ gia đình này!” nó đã tự hứa với bản thân trong Tụ Hồn tháp.
Rồi bất ngờ, một gương mặt như lạ mà quen hiện lên, cô bé bí ẩn trong Tụ Hồn Tháp tầng bảy. “Nàng là ai? Tại sao ta thấy nàng quen quen mặc dù chưa bao giờ gặp?” Hầu Ca tự hỏi, “Ta sẽ chết mà không giải mã được bí ẩn này sao?”
Thình thịch... Tim Hầu Ca đập vài nhịp. Tâm trí nó bắt đầu trống rỗng, nó thấy mình ở một thế giới tối om, dần dần mất đi cảm giác... “Ta cứ như vậy mà chết ư?”
Thế rồi, một điểm sáng, nó nhìn thấy một cảnh kỳ lạ. Một nam tử có vẻ ngoài hao hao giống nó nhưng lớn hơn nó tầm vài tuổi, thân đầy máu đang ngồi bệt tại một mảnh đất hoang vu, tựa lưng vào một tảng đá.
Gần đó, một bóng mờ ảo hình như một con quái vật đang nằm sõng soài, gần hai người có một vòm năng lượng màu xanh như đang nhốt ai đó ở bên trong. Tai nó ù lên, không nghe rõ hai ngươi nói chuyện, chỉ mờ mờ ảo ảo nghe thấy hai câu đứt đoạn:
“Ngươi không sợ...”, “Ta tin... kiếp sau của ta... sẽ đủ mạnh mẽ”, thế rồi người này và quái vật như cùng làm một
điều gì đó, một ánh sáng sáng chói lên, rồi hình ảnh này biến mất.
Không hiểu sao, Hầu Ca lập tức biết nam tử vừa nãy nó nhìn thấy chính là kiếp trước của nó, và cái mà nó vừa chứng kiến, chính là cách nó đã ngã xuống trước khi đầu thai tới kiếp này...
Nhìn thấy cảnh mình chết kiếp trước ngược lại không làm Hầu Ca nhụt chí. Có một nét tự tin điên rồ trong ánh mắt kẻ đó, ngay cả khi hắn biết mình sắp chết. Một nụ cuồng tiếu nở ra trên môi ngay cả khi hắn chuẩn bị ra đi.
Hơn bao giờ hết, Hầu Ca muốn sống tiếp, nó muốn sống tiếp để nó có thể trở thành, không vượt qua kẻ nó đã thấy. Nó muốn người khác nhìn thấy sự tự tin đó trong mắt nó, nụ cười cuồng tiếu ấy trên môi nó. Hơn nữa, kiếp trước của nó đã nói, rằng hắn tin vào nó. Nếu nó chết một cách lãng xẹt như thế này, chả phải là nó có lỗi với tất cả mọi người, kể cả bản thân nó và các tiền kiếp sao?
“Hơn nữa,” Hầu Ca tự nhủ. Hình ảnh cô bé trong Tụ Hồn tháp lại hiện ra ở một đốm sáng khác gần trước mặt nó. “Ta ghét nhất là một bí ẩn chưa được khám phá. Cho dù nàng là ai, ta cũng sẽ tìm được nàng, và tìm hiểu cho bằng được tại sao nàng lại xuất hiện trong tâm trí ta!”
“Được rồi!” Trong lòng Hầu Ca gào thét đầy tự tin. “Ta không biết ngươi là ai, sức mạnh kỳ lạ kia, nhưng ngươi đang sống trong cơ thể ta. Vậy nên, cũng đã đến lúc trả tiền thuê nhà rồi!”
***
Cuối tháng 12 năm 2005.
Cánh cửa bảo động từ từ mở ra, nhưng thay vì thi nhau lao vào, cả hai nhóm người Ư Việt Tông, Thái Sơn Kiếm Phái đều không tiến lên một bước, hiển nhiên không ai muốn làm chim đầu đàn. Mộc Nhi định tiến lên nhưng Hầu Ca nhanh chóng bắt lấy tay nàng kéo lại.
Một cái bảo động chứa nhiều bảo vật như vậy, làm gì có chuyện không có bẫy rập? Vậy nên, kẻ đầu tiên tiến vào chưa chắc đã là kẻ đầu tiên được lợi hay được lợi nhiều hơn kẻ khác, mà nhiều khả năng chỉ sẽ trở thành đá lót đường cho kẻ khác. Đây không phải trường hợp “trâu chậm uống nước đục” mà là đạo lý “ăn cỗ đi trước, lội nước theo sau”. Mà lúc này, hiển nhiên là lúc “lội nước”.
Cửa động đã hoàn toàn mở ra, nhưng cả ba nhóm người vẫn không ai nhúc nhích, không khí vì thế mà lâm vào trầm mặc. Sau một hồi, cuối cùng tên Đạo Sư Thất Tinh của Ư Việt Tông lên tiếng:
“Ta nghĩ thế này, chúng ta tất cả hôm nay đến đây đều là vì tầm bảo đi. Vậy nên, Vô Cương ta cho rằng, thay vì đối phó động thủ với nhau, để đến cuối cùng bảo vật thì không đến tay, mà phí khí lực vô ích, lại mất hòa khí giữa các tông môn.”
Vô Cương tên này nói vậy, hẳn là cho Thái Sơn Kiếm Phái nghe, chứ bọn hắn chắc cũng chả cho ba người Hầu Ca vào mắt. Vậy nên, khi nghe những lời này, Hầu Ca chỉ cười mỉm mà không nói gì. Nam tử Đạo Sư Lục Tinh cầm đầu nhóm Thái Sơn Kiếm Phái nghe vậy thì nặn ra một nụ cười, đoạn đáp:
“Vô huynh nói vậy, hẳn chúng ta đồng ý, nhưng xin Vô huynh nói rõ ra hợp tác như thế nào? Nếu mà hợp lý, Trương Vô Thường ta tin mọi người sẽ cùng ủng hộ”, nói đoạn liếc mắt nhìn qua ba người Hầu Ca.
Hầu Ca làm như không thấy sát ý cùng coi thường trong mắt hai đám người này, không nhanh không chậm đáp, “Nếu hai người Vô huynh cùng Trương huynh tán thành, chúng ta hẳn cũng không có dị nghị gì đi.”
Vô Cương cùng Trương Vô Thường thoáng ngạc nhiên vì sự bình tĩnh của Hầu Ca, nhưng nhanh chóng chỉ cho là “nghé con không sợ cọp”, trực tiếp bỏ qua. Đoạn, Vô Cương nói:
“Tốt, nếu vậy thì chúng ta mỗi phe cử ra một người, cùng nhau đi lên thăm dò cửa động. Tu vi của ba người này không nên quá thấp, cũng không nên quá cao,” nói đoạn, hắn liếc ba người Hầu Ca, chỉ là Hầu Ca trực tiếp làm như không nhìn thấy ánh mắt này. “Mà ba phe đều phải đồng ý sẽ không xảy ra ám toán lẫn nhau.”
“Cứ như vậy đi”, Trương Vô Thường nói.
“Chúng ta không có vấn đề gì,” Hầu Ca cũng đành miễn cưỡng nói. Lúc này, nó thừa biết điều kiện này đưa ra, kẻ gặp bất lợi nhất chính là nhóm ba người bọn họ. Khoan nói về việc cử ra một người, nếu người này xảy ra chuyện gì, thì họ sẽ gặp nguy hiểm lớn, mà chọn ra người nào cũng là vấn đề.
Cái điều kiện “tu vi không cao không thấp” kia thực sự rất mang tính tương đối. Hai nhóm người Ư Việt Tông cùng Thái Sơn Kiếm Phái, cử ra một kẻ cỡ trung trung đã có thể tu vi xấp xỉ nó. Mà phe của Hầu Ca thì lại khác, mặc dù Hầu Ca có thể đi lên, và chắc sẽ không có vấn đề gì, nhưng như vậy hai nàng Tuyết Nhi, Mộc Nhi tuyệt đối sẽ rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Ngược lại, nếu một trong hai nàng đi lên, thì tuy Hầu Ca có thể chiếu cố người còn lại, nhưng chính nàng đi lên sẽ gặp nguy hiểm. Hầu Ca còn đang đau đầu nghĩ cách thì Tuyết Nhi đã nhanh miệng nói:
“Vậy phe ta để ta đi lên đi!”