“Đỉnh Hội, Đại Thánh chiến Tiểu Thánh,
Thạch Động, hỏa nhãn hiển thần uy.”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi đầu tháng 11/2005, ba người Nguyễn Lão cùng Ngộ Không xuất hiện tại nơi diễn ra Tổ Đỉnh Hội. Còn cuối tháng 12 cùng năm, sau khi may mắn thắng Vô Cương, Hầu Ca lại phải tiếp tục đối chiến Trương Vô Thường. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Đầu tháng 11 năm 2005.
Lời Ngộ Không dứt, đại đa số mọi người mới nhận ra hắn đã đứng ở trên đỉnh một ngọn núi không biết từ lúc nào. Ngộ Không toàn thân mặc bố chiến bào sáng bóng, chính là bộ hắn đã lấy được từ Đông Hải Long Cung cả ngàn năm trước.
Trên đầu hắn đội chiến mão có hai sợi lông công dài loằng ngoằng. Gậy như ý đã dài ra vừa tay đang vắt vẻo trên hai vai hắn như cái đòn gánh. Mà bản thân hắn thì một vẻ bất cần kiêu ngạo, quét mắt nhìn khắp toàn trường đám người đang tụ tập ở đây. Mà không khí vì vậy rất nhanh lâm vào căng thẳng.
Tuy Ngộ Không tu vi không tính là quá cao, nhưng hung danh và độ nghịch thiên khi chiến đấu vượt cấp của hắn thì đại đa số Xứ Mộng đều đã nghe qua. Lúc trước khi Đại Náo Thiên Cung, hắn bất quá mới chỉ ở tầm tu vi Đạo Tôn, cũng chỉ ngang với một tên binh lính bình thường trong Thiên Binh Thiên Tướng nhà Trời. Ấy vậy mà hắn đánh lên đánh xuống, Thiên Đình hoàn toàn không làm gì nổi, mãi đến lúc Dương Tiễn cùng Thái Thượng Lão Quân ra mặt, mới bắt được hắn. Nhưng hắn rất nhanh lại trốn thoát, thậm chí đạp đổ lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân. Cuối cùng, Ngọc Đế phải cầu Như Lai Phật Tổ đích thân từ Tây Thiên đến mới chế trụ được Ngộ Không dưới Ngũ Hành Sơn.
Nhưng hắn tuy bị phong ấn lại không hề ngừng tu luyện, đến lúc phò trợ Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh đã tu đến Bán Tiên đỉnh phong. Chả qua hắn là yêu hầu, không được Thiên Mệnh chấp nhận, nên mới không cách nào tiến lên thành chân chính Đạo Tiên. Nhưng yêu quái trên đường đi Tây Thiên, có đến quá nửa là chạy từ thiên đình xuống, mang theo pháp bảo của các Tiên Nhân cùng chúng Phật, có tên nào là sức chiến đấu kém Đạo Tiên đâu? Ấy vậy mà nếu chỉ so chiêu thức, không đấu pháp bảo, Ngộ Không lúc đó vẫn gần như không có đối thủ. Tất nhiên một phần nguyên do là nhờ Gậy Như Ý của hắn, vốn là một món Pháp Bảo của Như Lai Phật Tổ, nhưng việc Ngộ Không lực chiến kinh khủng ai ai cũng biết.
Sau khi thỉnh kinh, hắn được phong làm Đấu Chiến Thắng Phật, lập tức đã tiến vào Đạo Tiên. Lại thêm trên dưới một nghìn năm nay tu luyện, hắn lúc này nếu chưa phải Đạo Thánh thì cũng đã là Bán Thánh. Với cái hung danh khiêu chiến vượt cấp của hắn, làm gì có ai nguyện ý ra đánh nhau với tên sát tinh này? Kể cả các vị Thánh Nhân có thực lực không hề kiêng kỵ Tôn Ngộ Không cũng không muốn tốn thời gian giao thủ với hắn. Lúc bình thường thì không nói, họ tùy tùy tiện tiện giáo huấn hắn một trận, có chịu chút thiệt nhỏ thì cũng có thể về nhà tĩnh dưỡng.
Nhưng nơi này là Tổ Đỉnh Hội, khoan nói những thử thách cùng cơ duyên ở đây đủ để họ muốn giữ trạng thái đỉnh phong, họ còn cần đề phòng lẫn nhau. Nhỡ đánh với Ngộ Không mà chịu chỉ một chút thiệt thòi, họ tùy thời có thể bị ám toán mà mất đi cơ duyên, việc như vậy, nào ai nguyện ý?
Tôn Ngộ Không làm như không thấy không khí có gì căng thẳng, lại lên tiếng:
“Không ai dám đấu với Lão Tôn ta sao?”, vừa nói hắn vừa quét mắt khắp núi, cuối cùng, ánh mắt hắn như khóa vào một người.
Nam tử này khôi ngô, tuấn tú, thân hình cao ráo, vạm vỡ, nhìn qua cũng biết không phải người thường. Hắn mặc một bộ chiến bào, eo đeo cung tên, tay cầm một cây kích dài có ba lưỡi. Trên mặt một mảnh bình tĩnh, không vì Ngộ Không nhìn mình mà có chút biến sắc. Tai người này đeo xâu tai, và trên trán nhìn qua có thể nhầm tưởng hắn có một vết sẹo dọc. Không sai, hắn chính là Nhị Lang Thần Dương Tiễn.
Người xung quanh thấy Ngộ Không nhìn chằm chằm Dương Tiễn, một đám thở phào nhẹ nhóm, nhiều kẻ khác lại hướng ánh mắt nóng bỏng về hai người này. Tranh đấu giữa Tôn Ngộ Không và Dương Tiễn không một ai là không biết. Hai kẻ này trong suốt cả nghìn năm qua đã đánh nhau rất nhiều lần, mà không một lần nào chân chính phân thắng bại. Năm đó Dương Tiễn phụng mệnh bắt Ngộ Không về trời, tuy là thành công, nhưng cũng là may mắn có Hao Thiên Khuyển cùng Thái Thượng Lão Quân ngầm trợ giúp, vậy nên Ngộ Không hoàn toàn không có phục. Về sau này, cháu của Dương Tiễn là Trầm Hương bái Ngộ Không làm thầy, hai kẻ này cũng có giao thủ lại một lần, xong vẫn như cũ không phân thắng bại. Rất nhiều lần khác, hai kẻ này gặp nhau cũng đã giao tranh.
Thực ra họ cũng không có thù hằn sâu sắc gì, chả qua là Ngộ Không là Đấu Chiến thắng Phật, càng muốn tăng lên tu vi, càng cần phải đánh nhau, trừ yêu, diệt tà. Mà yêu tà trên thế gian có mấy kẻ thật sự còn là đối thủ của Ngộ Không? Vậy nên có Dương Tiễn một bạn đấu tốt như vậy, hắn há có thể bỏ qua. Dương Tiễn cũng chả thù hằn gì Ngộ Không, nhưng hắn đồng dạng cũng không ngán Ngộ Không. Kẻ khác đánh đến nhà hắn, chẳng lẽ hắn còn phải nhịn? Vậy nên hai người này tương truyền cứ nhìn thấy nhau mà không bận việc gì là lại có tranh đấu. Lúc này, cả hai tên này đều ở đây, nhìn vào ánh mắt của Ngộ Không, chẳng cần nói
mọi người đều biết và trông chờ màn long tranh hổ đấu sắp xảy ra.
Quả nhiên Ngộ Không không có làm dân tình thất vọng, nhoáy một cái, hắn đã xuất hiện ở gần Dương Tiễn, lăng không mà đứng, lớn tiếng quát:
“Dương Tiễn, trận lần trước chúng ta đánh, lão Tôn chưa đã. Hôm nay ngươi có dám cùng bản Hầu Vương đánh liền năm trăm hiệp không?”
Dương Tiễn nhìn Ngộ Không, vẻ mặt lạnh lùng, đoạn tay hắn nắm chặt Tam Tiêm Kích, quát lớn một tiếng: “Ta sợ ngươi chắc?” rồi đạp đất một cái, đồng dạng lăng không chém đến Ngộ Không.
Ngộ Không lắc mình, đưa gậy Như Ý lên đỡ, đồng thời Vô Ảnh Trượng pháp múa ra. Mà Vô Ảnh Trượng Pháp của Ngộ Không, đâu có phải loại tu luyện nửa mùa như Hầu Ca, đến chút da lông cũng nắm không xong? Vô Ảnh Trượng Pháp của Ngộ Không do hắn sáng tạo nên, sớm đã ở cảnh giới thượng thừa, lô hỏa thuần thanh. Chỉ thấy bóng gậy của Ngộ Không thoắt ẩn thoắt hiện, lúc nhanh lúc chậm luôn nhằm vào các chỗ yếu hại trên người Dương Tiễn mà đánh tới.
Dương Tiễn cũng không chút kém cạnh, mỗi kích đánh ra lại đỡ được một trượng đánh tới của Ngộ Không. Hai người thực sự là thế cân bằng, bất phân thắng bại. Mà người đứng xem như bị thôi miên, tất cả đều bị cuốn hút vào màn đánh nhau vô cùng đẹp mắt này. Những kẻ có tu vi cao thì đều có thể từ đây rút ra không ít cảm ngộ, ít nhiều có lợi ích cho tu luyện cùng chiến đấu của họ, mà những kẻ tu vi thấp thì đơn giản là không thể dời mắt nổi cảnh tượng đẹp đẽ, cuốn hút này. Vậy nên, hiển nhiên gần như không có ai chú ý đến ba lão giả đang âm thầm bí mật hành động lúc mọi người không có để ý.
Mà ba lão giả này hiển nhiên là Nguyễn Lão (ông nội Hầu Ca), Trương Chân Nhân, cùng Thái Thượng Lão Quân. Như đã thảo luận từ trước, Ngộ Không hôm nay là đến đây thu hút sự chú ý của chúng tiên nhân, tiện cho ba lão giả có thể hành động trước mà không ai hay biết. Trận đấu này thực ra chính là Ngộ Không cùng Thái Thượng Lão Quân đã nhờ Dương Tiễn xuất thủ trợ giúp. Còn việc hai tên cuồng chiến này hiện tại bao nhiêu phần là diễn kịch cho chúng tiên nhân xem, bao nhiêu phần là đánh nhau thực sự, Thái Thượng Lão Quân không có rảnh để quản.
Ba người họ lúc này đang thiết kế sắp đặt sẵn một số cấm chế cùng bẫy rập cản trở ba kẻ của phe Ma Thần. Đồng thời cũng không nhanh không chậm dần dần tiến về hướng Tổ Đỉnh. Nếu có thể vừa vây khốn, giảm tốc độ của bè phái Ma Thần, đồng thời nhanh nhất lẻn vào và xông qua thử thách của Hồng Quân Đạo Tổ là tốt nhất.
Hành động của ba người không mấy ai nhìn thấy, nhưng không phải là không có một ai nhìn thấy. Một mảnh u ám phía bên kia thung lũng tên Ma Thần có tu vi cao nhất trong bọn đã nhìn ra. Mà đồng thời, ở một phương hướng khác, có một đôi nam nữ cũng đã nhìn ra hành động của ba lão giả.
Người nam này cao to vạm vỡ, khôi ngô tuấn tú, có nuôi một chòm râu tựa như râu rồng. Một thân người này mang áo giáp mỏng vảy rồng, lưng mang áo choàng, đầu đội mũ miện, thắt lưng có trang trí bằng san hô, hông đeo kiếm. Toàn thân ông toát ra khí tức chính nghĩa cùng vương giả, mà không chỉ là vương giả thông thường, khí tức này khiến bất kỳ ai ờ trước mặt ông cũng muốn cúi mình xưng thần. Người nữ bên cạnh xinh đẹp tuyệt trần, một thân áo lụa màu vàng óng như mùa màng bội thu, đầu đội vương miện kết từ nguyết quế, bà đồng thời toát ra một khí tức vương giả, nhưng khác nam nhân bên cạnh, khí tức của bà ít đi một tia uy áp, nhiều hơn một tia nhu hòa cùng khí tức của một người mẹ hiền từ, bao dung.
Đôi vợ chồng này, rất ít khi nhìn thấy ở cùng nhau, nhưng mỗi một lần gặp mặt, liền đều cùng đi chung. Họ hiển nhiên là Lạc Long Quân cùng Âu Cơ, tổ tiên của Bách Việt Tộc. Âu Cơ thoạt nhìn tu vi chỉ Bán Thánh, Lạc Long Quân thoạt nhìn cũng chỉ Đạo Thánh tầm ngũ tinh mà thôi.
Nhưng chỉ có kẻ không hiểu chuyện mới tin đó là sự thực. Thực ra năm xưa, Lạc Long Quân đã tiến sát đến Tổ Cảnh trong truyền thuyết, sắp sửa sánh vai cùng với Hồng Quân Đạo Tổ, mà lúc này Đức Như Lai Phật Tổ còn chưa có tu thành chánh quả. Thế nhưng không ai hiểu vì sao năm đó Lạc Long Quân thay vì tấn cấp lên Đạo Tổ, lại mạnh mẽ phế đi tu vi của bản thân. Khiến đến ngày tháng năm này, ông vẫn chỉ là Đạo Thánh Trung Kỳ.