“Lão Quân kiến giải Tổ Đỉnh Hội,
Tình thế nguy cấp, Thiết bản ra.”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi tháng 8/2005, bọn trẻ đến Xứ Mộng gặp gỡ ông nội của Hầu Ca và Trương Chân Nhân thì Thái Thượng Lão Quân đến chơi. Còn bốn tháng sau, trong lúc làm nhiệm vụ, bọn trẻ đã chạm mặt với cường địch. Liệu Thái Thượng Lão Quân đến có chuyện gì, cũng như bọn trẻ sẽ thoát nguy ra sao, mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Ngày 22 tháng 8 năm 2005.
Lúc này ở Địa cầu vẫn còn là xế chiều ngày hôm đó, mới chỉ có vài phút trôi qua kể từ khi bọn trẻ tiến vào Xứ Mộng. Nhưng tại Xứ Mộng thì đã trôi qua hơn một giờ đồng hồ. Lúc này bọn trẻ đang cùng ông nội Hầu Ca và Trương Chân Nhân đi ra gặp mặt Thái Thượng Lão Quân.
Qua vài đoạn hành lang và mấy lần rẽ trái phải, đoàn người đến một phòng khách khá rộng với bàn nước và khá nhiều ghế ngồi. Trên tường phòng có treo một số bức tranh núi sông. Trước một bức tranh, có một ông lão râu tóc dài, bạc trắng, bận y phục đạo sĩ trông không sai biệt lắm với Trương Chân Nhân, tay cầm phe phẩy một cái quạt ba tiêu, đang đứng quay lưng về phía bọn họ. Tuy mọi người đều nhìn thấy lão nhưng nếu không để ý kỹ thì lão nhân này như hòa vào thiên địa cảnh vật nơi đây, vô hình vô bóng.
“Lão Quân!” Ông nội Hầu Ca tiến lên chào hỏi. Lão Quân lúc này mới từ từ xoay người quay lại:
“Thủ hộ giả!” Lão Quân nói, rồi ánh mắt hướng sang Trương Chân Nhân phía sau, “Ồ, cả Trương Chân Nhân cũng đang ở đây, vậy thì rất tốt, rất tốt”. Lão Quân mỉm cười, lúc này mới quét mắt tới bọn trẻ đang đứng phía sau. Ánh mắt lão ánh lên chút ngạc nhiên, chuyển qua hơi có nét mừng rỡ, rồi khôi phục lại bình thường. Thái Thượng Lão Quân quay qua ông nội Hầu Ca, nói tiếp: “Thủ hộ giả, đây là ‘bọn họ’ kiếp này?”
“Lão Quân, chính vậy!” Ông nội Hầu Ca xác nhận. Ngừng một chút, ông nói thêm, “Lão Quân, danh hiệu này là của trước kia, kiếp này ta họ Nguyễn.”
Lão Quân gật gù, “Vậy thì gọi Thủ hộ giả là Nguyễn Lão đi sao?” Đoạn nhìn sang bọn trẻ, “Cũng đến lúc rồi, đến tốt lắm, đến tốt lắm!”
Nói rồi ông lại liếc mắt nhìn lại bọn trẻ một lượt, vừa nhìn vừa gật gù vẻ rất hài lòng, nhưng khi ánh mắt quét đến Hầu Ca thì lại cũng nhíu mày giống như Trương Chân Nhân lúc trước, rồi quay sang nhìn ông nội Hầu Ca nghi hoặc, “Cớ sao khí tức của ‘hắn’ lại yếu tới như vậy?”
“Bản thân ta cũng không rõ, khí tức của ‘hắn’ từ lúc sinh ra tại kiếp này đến giờ vẫn luôn như vậy”, ông nội Hầu Ca trầm mặc. Nghe vậy, Thái Thượng Lão Quân lẩm bẩm gì đó không ai nghe rõ, chỉ lõm bõm có vài câu như “Đáng tiếc”, “chả lẽ là vì tình huống khi đó?”. Sau một hồi trầm mặc, ông nội Hầu Ca như nhớ ra chuyện gì, quay sang Lão Quân, hỏi:
“Không biết hôm nay Lão Quân đến núi của Bần Đạo có việc gì?”
Thái Thượng Lão Quân nghe vậy, cũng như sực nhớ ra mục đích mình đến đây, đoạn quay lại, nói:
“Hẳn là Thủ h... Nguyễn Lão và Trương Chân Nhân cũng biết Tổ Đỉnh Hội lại sắp diễn ra?” Hai lão giả còn lại nghe vậy thì liếc nhau có chút ý tứ không hiểu, nhưng cũng quay lại gật đầu với Thái Thượng Lão Quân. Lão Quân thấy vậy thì nói tiếp, “Lần này, lão đạo đến đây là muốn mời hai vị hợp tác trong lần Đỉnh Hội này.”
“Nghe vậy, nét mặt của hai lão giả thoáng qua có nét ngạc nhiên, liếc nhìn nhau, trầm mặc trong giây lát, rồi như cùng nhau hiểu ra chuyện gì, ông nội Hầu Ca hướng đến Thái Thượng Lão Quân:
“Lão Quân, hẳn là chuyện này hệ trọng, vậy mời ngài cùng Trương Chân Nhân vào phòng nghị sự chúng ta cùng bàn tiếp!” Nói đoạn, đưa tay mời hai lão giả còn lại hướng cửa phòng, rồi quay sang Lục Hồng phân phó, “Ngươi tạm thời chăm sóc lũ trẻ, nói cho chúng hay về những chuyện cơ bản của Xứ Mộng cũng như bước đầu hướng dẫn chúng bắt đầu tu luyện đơn giản. Chúng có gì thắc mắc thì hãy giải đáp. Ta có việc cần bàn với Lão Quân và Trương Chân Nhân.”
Nói xong, lão quay người, dẫn Lão Quân cùng Trương Chân Nhân đi đến phòng nghị sự. Để lại Lục Hồng và lũ trẻ ngơ ngác tò mò không hiểu chuyện gì đang diễn ra...
***
Tháng 12 năm 2005.
Lại nói về thời điểm huynh đệ Thiên Quang – Thiên Sơn đang đánh nhau với ba đứa Hầu Ca – Khuyến Nhi – Thiên Thử. Thiên Quang đang vô cùng tức giận. Hắn những tưởng bộc phát khí thế Đạo Sư Nhị Tinh thì tên nhóc con trước mặt sẽ phải quỳ xuống xin tha thứ, hay ít nhất cũng phải bủn rủn chân tay, đứng ngồi không vững.
Dù gì Đạo Sư và Đạo Nhân đỉnh phong cũng là hai khái niệm không thể đem so sánh, vậy mà tên nhóc có mười mấy tuổi đầu, vắt mũi chưa sạch kia, thậm chí Thất tinh đỉnh phong còn chưa đến, lại không có biểu hiện nào trong những biểu hiện nêu trên. Bộc phát khí thế xong, nhóc con kia chỉ hừ lạnh một tiếng, phun ra đúng một câu: “Đạo Sư Nhị tinh? Xem ra cũng hơi phiền phức”, rồi lại lao vào đấu tiếp với hắn.
Mà điều khiến Thiên Quang kinh ngạc không thôi là sau khi dùng đến thực lực thật, tuy chiến đấu bắt đầu chiếm được thượng phong, nhưng vẫn như cũ chả làm gì được tên nhóc trước mặt. Mẹ nó chứ, tên quái thai này còn là Đạo Nhân Thất tinh nữa không?! Từ bao giờ Đạo Nhân thất tinh đối chưởng với Đạo Sư Nhị tinh mà chỉ hơi bị rơi vào hạ phong?!
Mà tràng cảnh này cũng khiến cả Thiên Sơn cũng như hai người Thiên Thử, Khuyến Nhi ngây ngốc, thậm chí ngừng cả đánh nhau, há mồm trợn mắt nhìn Hầu Ca đang đối chiến với Thiên Quang. Tất cả bọn họ vốn tưởng Thiên Quang bộc lộ thực lực thật thì trận đấu đã sớm kết thúc, nhưng sự thực trước mắt thật khiến bọn họ không biết nghĩ sao cho phải. Đặc biệt là hai người Thiên Thử, Khuyến Nhi, một lần nữa phải đánh giá lại người bạn chí cốt này của mình, từ bao giờ nó đã lên đến cái độ này?
Người ngoài nhìn vào thì chỉ biết vậy, nhưng Hầu Ca đang đối chiến Thiên Quang thì buồn khổ không thôi. Nãy giờ hoàn toàn là diễn, là câu giờ cho hai đứa bạn của nó chạy trốn, vậy mà hai đứa ngốc kia còn ngây ra xem đánh nhau. Đùa chứ bọn chúng nghĩ Đạo Nhân Thất tinh thật sự có thể là đối thủ của Đạo Sư Nhị tinh chắc?!
Hầu Ca đánh đã sắp không chịu nổi. Nếu không phải dạo gần đây ăn vụng không ít đan dược của ông nội luyện chế bồi bổ thể chất, lại cộng thêm việc nó phát hiện ra, và thi thoảng điều động được một nguồn sức mạnh kỳ lạ ở sâu trong tiềm thức, mà luồng sức mạnh này lại đặc biệt hữu dụng trong phản xạ chiến đấu và chữa trị vết thương, thì chắc nó đã thua từ lúc ngay sau khi Thiên Quang bộc lộ thực lực vài phút rồi. Tuy vậy, trận này trừ khi bộc phát được sức mạnh này hoàn toàn, hoặc dùng đến “thứ đó” ra, thì bại vẫn chỉ là chuyện sớm muộn. Mà cách thứ nhất thì nó không muốn lắm, vì nó cảm nhận được một luồng khí tức mang khá nhiều oán niệm tà ác bên trong nguồn sức mạnh ấy, nhỡ khu động xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sợ cái được không bù nổi cái mất.
Mà kể cả nó có bỏ qua không quan tâm điều này, thì cũng không phải muốn khu động là khu động được sức mạnh kỳ lạ này. Vậy thì chắc chỉ còn nước lấy “vật đó” ra. Vốn nó chỉ định câu giờ cho chúng bạn chạy, ngờ đâu bọn kia lại ngây ngốc ra đứng quan chiến. Đến
nước này thì chỉ còn cách liều một phen, mong mở được một lối thoát mà chạy, thật hết cách mà!
Nghĩ vậy, Hầu Ca đạp mạnh về hướng ngực Thiên Quang. Hiển nhiên, Thiên Quang bắt chéo tay lại đỡ, Hầu Ca mượn lực này bật ra xa, tạo một ít khoảng cách. Đồng thời, trong lòng lo lắng thấp thỏm không thôi.
Tuy vũ khí nó chuẩn bị dùng khá mạnh, đến nỗi ông nó khen hết lời, nhưng ông cũng đã dặn, tốt nhất nên để thực lực lên cao hơn hẵng dùng, không bởi lý do gì khác mà chỉ vì dùng nó khá tốn linh khí. Ít nhất là ở cấp độ của nó hiện giờ, mỗi lần muốn dùng gần như đều phải mất một ít thời gian chuẩn bị, vậy nên nó rất hạn chế sử dụng binh khí này trừ khi bắt buộc.
Tất nhiên khi thực lực lên đến một mức độ nhất định thì vũ khí này hoàn toàn có thể sử dụng mà không mất chút sức lực, nhưng ngày đó vẫn là ở trong tương lai. Còn bây giờ, trước hết nó phải nghĩ sao câu giờ được vài phút để khu động đủ linh khí thiên địa, kích hoạt được kiện binh khí này đã.
***
Ngày 22 tháng 8 năm 2005.
“Lục Hồng sư huynh, rốt cục Tổ Đỉnh Hội là cái gì mà ba người họ lại phải bí bí mật mật như vậy?” Hầu Ca hỏi, Lục Hồng dù gì trông cũng hơn tuổi họ, mà hắn cũng gọi ông nội nó là sư phụ, nó gọi hắn một tiếng sư huynh cũng chả mất gì.
“Đương nhiên là việc quan trọng rồi!” Lục Hồng đáp, có vẻ như cũng khá thích thú khi được gọi là Sư huynh, dù gì sư phụ hắn ẩn cư, núi này ngoài hắn và sư phụ cũng chả mấy khi có người. Đôi lúc, hắn cũng nhớ tới động nơi sinh thành của hắn có khá nhiều anh em bạn bè, nhưng Đại Vương đã dặn hắn ở đây tu luyện cho tốt, mà hắn cũng hiểu hắn có thiên phú trong luyện dược, nên cũng biết nơi đây là tốt nhất. Còn nói về cuộc sống ở Địa Cầu của hắn, tuy hắn cũng là Nhị giới nhân, nhưng không được may mắn như lũ trẻ trước mặt, thân phận của hắn ở Địa Cầu không phải là một thanh niên mười mấy tuổi, mà là một con khỉ bị nhốt ở trong rạp xiếc. “Tổ Đỉnh Hội, theo như ta được biết, tuy được gọi là “hội” nhưng thực chất là một cuộc tranh đấu trong di tích của Đạo Tổ.”
“Đạo Tổ?” Thiên Thử thắc mắc.
“À phải, các ngươi vẫn chưa hiểu hết về các cấp bậc trong tu luyện nhỉ?” Lục Hồng chợt nhớ ra.
“Nãy ông có nói đến Đạo Nhân và Đạo Sư gì gì đó, rồi Thái Thượng Lão Quân đến nên chúng ta mới biết bấy nhiêu thôi”, Hầu Ca đáp.
“Trên Đạo Sư là Đại Đạo Sư. Nếu như Đạo Sư có thể kích phát, phóng xuất linh khí thiên địa, và giúp người khác điều hòa linh khí, thì Đại Đạo Sư lại hơn ở chỗ có thể đi sâu vào, kích phát tiềm lực cá nhân, và dựa vào thiên phú mà có thể rẽ nhánh học về Dược thuật, luyện đan, trở thành Dược Sư, hoặc học về thu phục, điều khiển ma thú trong chiến đấu, trở thành Thú Sư. Dược Sư và Thú Sư chia ra bảy cấp độ, Nhất là thấp nhất, Thất là cao nhất. Như Thái Thượng Lão Quân là Dược Sư Thất Phẩm trung giai, hay như sư phụ lão nhân gia cũng là Dược Sư Thất Phẩm đê giai.” Lục Hồng nói, giọng đầy ngưỡng mộ và tự hào.
“Vậy trên Đại Đạo Sư là gì?” Lê Vị hỏi.
“Trên Đại Đạo Sư có Đạo Vương, rồi Đạo Hoàng, Đạo Tông. Mỗi cấp bậc lại cũng chia ra chín tinh. Từ Đạo Vương trở lên có thể bắt đầu lăng không phi hành, đi mây về gió, vậy nên người tu luyện đến các cấp bậc này mới chính thức được coi là cường giả ở Xứ Mộng. Đạo Vương, Đạo Hoàng như tên gọi đều được coi là bá chủ một phương, thường là Sơn Thần, Thổ Địa, hay thần hộ mệnh, trấn thủ của một vùng đất. Đạo Tông thì đã được tính là cấp bậc Tông Sư trong cư dân Xứ Mộng. Ba cấp độ này tương đương với Dược Sư Nhị đến Tứ Phẩm và Thú Sư Nhị đến Tứ Tinh” Lục Hồng nói, “Phía trên nữa là ba cấp cuối cùng, bắt đầu được coi là thần thánh: Đạo Tôn, Đạo Tiên, Đạo Thánh. Các cấp này vẫn như trước chia làm chín tinh mỗi cấp. Đạo Tôn là đấng chí tôn trong loài người, chỉ thiếu bước tiến lên Đạo Tiên chính thức trở thành thần tiên được thờ phụng. Nhưng hình như có yêu cầu gì đó để tiến bước này, nhưng mà cấp độ này quá xa với đối với ta cũng như đối với các ngươi, nên không cần quan tâm từ bây giờ làm gì.”
Nghỉ một lúc rồi Lục Hồng tiếp tục giải thích, “nói về Đạo Tiên, chắc hẳn các ngươi cũng từng nghe nói qua về Ngọc Hoàng, Hằng Nga, và các vị thần linh khác? Chủ yếu họ nằm trong xếp hạng này. Đạo Thánh là đỉnh tầng của Xứ Mộng, cả Xứ Mộng này đếm ra chắc chỉ có trên dưới mười vị là Đạo Thánh. Yêu cầu lên Đạo Thánh so với Đạo Tiên còn thần bí hơn, nên ta cũng không biết là gì. Đến như Trương Chân Nhân đức cao vọng trọng mà cũng chỉ là Bán Thánh. Mà Thái Thượng Lão Quân hiện là vị Đạo Thánh gần đỉnh phong nhất.”
“Vậy ông nội ta là cấp bậc gì?” Hầu Ca tò mò hỏi.
“Sư phụ xưa nay không xuất thủ, ít nhất là từ khi ta đi theo lão nhân gia người, nhưng nếu lấy cấp bậc Dược Sư quy ra thì cũng là Đạo Thánh đê giai đi. Tất nhiên Dược Sư sức chiến đấu thường kém hơn Đạo Sư cùng cấp.”
Hầu Ca trợn mắt, há mồm, thầm nghĩ “Không phải vậy chứ, ông kinh khủng đến như vậy sao, theo như mình biết thì mô-típ anh hùng thường sư phụ chỉ tầm trung trung thôi chứ, sao mình mới sang đây đã gặp ngay người quen là BOSS thế này, tưởng BOSS thì phải mấy le-vờ cuối mới gặp chứ?”
“Ủa, nhưng nãy huynh có nhắc đến Đạo Tổ, sao bây giờ Đạo Thánh đã là cấp độ cao nhất rồi?” Lê Vị thắc mắc.
“Đạo Tổ là tồn tại trong truyền thuyết, mấy nghìn năm nay chưa ai đạt được. Tương truyền cũng chỉ có hai vị, một là Hồng Quân, hai là Như Lai Phật là đạt đến cấp độ này.” Lục Hồng nói. “Tổ Đỉnh Hội nghi ngờ là di chỉ do Hồng Quân Đạo Tổ lập ra. Di chỉ Tổ cấp, chắc chắn hấp dẫn cường giả, dù gì đây cũng là cơ hội thăng tiến thực lực, đến Thánh Cấp vào di chỉ Tổ cấp cũng kiếm được không ít chỗ tốt. Chắc vì vậy mà Lão Quân mới tìm đến sư phụ và Trương Chân Nhân hợp tác”