“Nơi Tổ Đỉnh Nguyễn Lão thụ thương,
Chốn giao hữu sự tình xung đột”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi tháng 11/2005, Ngộ Không đang đánh nhau với hai tên Ma Thần được mời tới giúp. Còn đầu tháng 1/2006, Mỹ Miêu và Họa Thủy vừa có một trận đấu ác liệt, chưa rõ thắng bại. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Đầu tháng 11 năm 2005.
Lại kể về ba người nhóm Nguyễn Lão sau khi lấy được quyển trục ghi chép cấm thuật “Quay ngược thời gian”. Lúc này ba ông lão tuy khó che dấu một tia ý mừng rỡ trong mắt, nhưng vẫn còn khá lo lắng. Họ hiểu rõ, tuy bảo vật đã đoạt tới tay, thế nhưng còn cần bảo vệ quyển trục này an toàn trở về nữa mới hoàn thành mục đích chuyến đi lần này. Nguyễn Lão nhìn hai người Thái Thượng Lão Quân cùng Trương Chân Nhân, rồi chầm chậm lên tiếng:
“Lão Quân, chúng ta làm gì với quyển trục này? Mang về Bát Cảnh Cung?”
Lão Quân trầm ngâm một lúc, rồi chầm chậm nói:
“Về lý thuyết thì đặt ở Bát Cảnh Cung của ta không sai. Thế nhưng, hẳn là phe Ma Thần sẽ đoán chúng ta sẽ giấu quyển trục này tại chỗ của ta. Vậy nên, có lẽ chúng ta nên giấu nó ở tại một chỗ khác.”
Trương Chân Nhân nghe vậy thì đưa tay lên vuốt râu, đoạn nói:
“Theo ý bần đạo, chúng ta có thể giấu quyển trục này trong mật thất của Lạc Hồng Đạo Quán. Nơi này đã có sẵn hộ sơn đại trận cùng trận đạo do “hắn” năm xưa bố trí. Nếu cần chúng ta có thể gia cố thêm một tầng phòng hộ nữa bên ngoài. Hẳn như vậy là đủ an toàn.”
“Thế nhưng,” Nguyễn Lão nghe vậy thì lâm vào trầm mặc một lúc rồi nói, “nếu như để ở chỗ của ta, ngộ nhỡ phe Ma Thần đến trộm, liệu có nguy hiểm cho bọn trẻ?”
“Đây cũng là điều ta đang lo.” Thái Thượng Lão Quân nói, “Xét về độ an toàn, hẳn là Lạc Hồng Đạo Quán là nơi tốt nhất. Thế nhưng, đặt ở đó cũng có khả năng gây nguy hiểm cho bọn trẻ.”
“Vậy thì đặt ở Võ Đang Sơn của ta sao?” Trương Chân Nhân hỏi.
Ba lão giả nhất thời lâm vào trầm mặc. Sau một hồi yên tĩnh, Nguyễn Lão lên tiếng:
“Hay là như thế này đi, tạm thời trước mắt cứ để ở chỗ Trương Chân Nhân. Đợi một thời gian nữa lại chuyển qua Đạo Quán của ta, rồi một đoạn thời gian sau lại chuyển tới Bát Cảnh Cung?”
“Như vậy cũng không phải là ý tệ. Chuyển đi chuyển lại vậy cũng sẽ khiến phe Ma Thần khó nắm bắt vị trí quyển trục hơn.” Trương Chân Nhân tán đồng.
“Thế nhưng thời điểm chúng ta vận chuyển quyển trục nếu không cẩn thận cũng sẽ có thể trở thành thời cơ cho phe Ma Thần xuất thủ cướp đoạt.” Thái Thượng Lão Quân nói.
“Vậy hay trước hết chúng ta cứ ra ngoài, về Đạo Quán của ta trước, rồi sau đó quyết định sao?” Nguyễn Lão đề xuất. “Dù gì bàn đi bàn lại cũng không có giải pháp nào thật sự toàn vẹn cả.”
“Được, tạm quyết vậy đi.” Hai lão giả còn lại tán đồng.
Sau khi quyết định, Nguyễn Lão vung tay, thu quyển trục vào ống tay áo. Rồi ba người hướng đường cửa ra. Thế nhưng vừa bước qua cửa thì Nguyễn Lão cảm thấy một tia nguy cơ. Ông không chút do dự vội vã né tránh theo bản năng.
Quả nhiên, ngay khi Nguyễn Lão nhảy qua một bên, ba kim châm cắm thẳng xuống đất vị trí Nguyễn Lão vừa đứng một giây trước đó. Nguyễn Lão chưa kịp mừng rỡ vì tránh kịp thì lần thứ hai cảm giác được nguy cơ. Lần thứ hai, ông vội vã xoay mình, đạp vào tường, tránh thoát ba kim châm ám khí khác. Những tưởng tránh thoát hai lần là an toàn, thế nhưng, ngay lập tức Nguyễn Lão cảm giác không đúng. Ngay lập tức ông hiểu ra là chuyện gì. Hai tên Ma Thần đang lao đến ông từ hai hướng khác nhau, mỗi tên xuất ra một chưởng. Dựa vào vị trí của ông cùng hướng ông đang văng đi từ cú bật né vừa rồi, nếu ông không tiếp tục né tránh, khẳng định sẽ bị thương không nhẹ. Thế nhưng than ôi, sau khi né thoát hai lần, ông hoàn toàn ở giữa khoảng không, không có bất kỳ vật gì làm điểm tựa, lấy gì để mà né tránh tiếp? Tuy tu vi của ông có thể lăng không vi hành, thế nhưng lăng không vi hành là một chuyện mà lăng không né tránh hai cường địch là một chuyện hoàn toàn khác.
“Phần phật! Uỵch!”
Hai âm thanh vang lên. Tiếng thứ nhất là tiếng phất trần của Thái Thượng Lão Quân cản một chưởng của một tên Ma Thần. Tiếng thứ hai là tiếng Thái Thượng Lão Quân đẩy Nguyễn Lão về hướng Trương Chân Nhân.
“Mau lui ra ngoài, ta cản chân bọn chúng!” Thái Thượng Lão Quân quát lên, tay còn lại đối chưởng với tên Ma Thần thứ hai. Sau khi đồng thời đẩy lui hai tên Ma Thần, Thái Thượng Lão Quân không chút do dự, linh khí trong cơ thể trào ra, phút chốc hóa thành hai Thái Thượng Lão Quân khác đứng bên cạnh. Không sai, Lão Quân đã sử dụng Nhất Khí hóa Tam Thanh để chuẩn bị ứng phó ba hai tên Ma Thần này.
“Chúng ta mau đi thôi!” Trương Chân Nhân đỡ được Nguyễn Lão, hai ông lão lảo đảo mấy bước rồi mới đứng vững lại. Thế nhưng ngay lập tức vội vã rời đi. Cả hai người họ hiểu rõ, lúc này điều họ cần làm không phải đánh nhau với phe cánh Ma Thần, mà là mang quyển trục đến nơi an toàn. Tuy ở đây đánh chắc hẳn họ sẽ chiếm thượng phong, thế nhưng ai biết phe Ma Thần có còn viện binh nữa hay không? Ngộ nhỡ thất thủ, để quyển trục này rơi vào tay của phe cánh Ma Thần, thực sự sẽ là hậu quả khôn lường. Thái Thượng Lão Quân có thực lực mạnh nhất, hiển nhiên có thể cầm chân hai tên Ma Thần này đủ lâu cho bọn họ trốn thoát rồi tự mình thoát thân. Vậy nên, cả hai người không chút do dự, hướng cửa ra mà phi hành.
“Phập!” bỗng Nguyễn Lão cảm thấy nhói đau ở sau lưng như thể bị muỗi đốt. Nghĩ lại tủ đoạn
phóng châm ám khí vừa qua, trong lòng ông trầm xuống. Thế nhưng tình thế cấp bách, ông cũng không kịp nghĩ nhiều mà tiếp tục cùng Trương Chân Nhân chạy trối chết. Cả hai người cùng Lão Quân đang chiến đấu với hai tên Ma Thần hoàn toàn không chú ý đến một bóng đen vẫn luôn lướt theo hai người bọn họ rời đi.
***
Đầu tháng 1 năm 2006.
Khói bụi quanh đấu đài đã tản đi, mọi người có thể nhìn rõ ai là ai trong hai người văng ra. Người văng ra ngoài đấu đài trước là Họa Thủy, đang nằm sõng soài giữa đấu đài và phòng giám khảo. Còn phía đối diện, cách một quãng khá xa, Mỹ Miêu cũng đang nằm ngửa người, đầu nghẹo sang một bên, sống chết không rõ. Hướng mà Hầu Ca đang lao rất nhanh tới, hiển nhiên là hướng Mỹ Miêu đang nằm. Còn Nguyễn Lão lại đang lướt nhanh về hướng Họa Thủy đang nằm. Trên đường, ông vung tay một cái, một vật không rõ hình dáng bay từ trong khói bụi ra, được ông thu vào trong ống tay áo.
Cùng lúc Nguyễn Lão lao tới chỗ Họa Thủy, từ chỗ ngồi của Cực Lạc Cốc, lão già xấu xí lúc nãy vừa châm chọc Nguyễn Lão cũng đang lao ra. Lão già này tên Hoàng Tiễn, thường được gọi là Hoàng Tiễn Lão Quái. Tuy Hoàng Tiễn không rõ tại sao Nguyễn Lão lại lao về phía Họa Thủy, thế nhưng, lão vẫn quyết định phải ngăn cản. Theo như hiểu biết của lão về Nguyễn Lão, hẳn là Nguyễn Lão sẽ không hạ độc thủ đối với Họa Thủy. Thế nhưng, ai biết liệu Nguyễn Lão có tàn nhẫn vậy hay không? Dù gì nếu là bản thân lão, Hoàng Tiễn cũng sẽ làm vậy. Khoan nói về ân oán giữa Cực Lạc Cốc và Lạc Hồng Đạo Quán, nguyên thân phận của Họa Thủy này cũng đáng hạ sát thủ. Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Hoàng Tiễn, Nguyễn Lão dù biết trước khổ cực cháu ông sẽ phải nhận, cũng sẽ không đến mức ra tay tàn độc. Cái này hoàn toàn không vì gì khác ngoài lẽ sống “Làm người phải có nguyên tắc” của ông.
Hoàng Tiễn Lão Quái gần tới nơi đã tung ra một chưởng. Chưởng này chỉ là lão ta đánh bừa nhằm cảnh cáo Nguyễn Lão, thêm nữa, lão ta cũng không dám thực sự đánh nhau tại giải giao hữu này, nên cũng chỉ mang tầm bốn thành thực lực. Thế nhưng Hoàng Tiễn cũng đã tu luyện đến Bán Thánh, thậm chí, với thủ đoạn tàn độc của lão, Đạo Thánh ở tại Xứ Mộng cũng phải e sợ vài phần. Lúc Nguyễn Lão gần đến chỗ Họa Thủy, thấy Hoàng Tiễn Lão Quái đánh tới thì cũng tung ra một chưởng ứng chiến. Chưởng của hai người đập vào nhau, Hoàng Tiễn lảo đảo, lùi lại vài bước rồi mới đứng vững, mà Nguyễn Lão thì một bước cũng không có lùi. Qua một chưởng này, Hoàng Tiễn Lão Quái chột dạ không thôi. “Chả lẽ lão già này đã lên Đạo Thánh Tam Tinh?” Hoàng Tiễn tự nghĩ mà sợ. Tuy Hoàng Tiễn hắn chỉ là hời hợt ra chiêu, thế nhưng Nguyễn Lão kia cũng chỉ là hời hợt tiếp chiêu, vậy mà cách biệt về thực lực giữa hai người đã thể hiện rõ ràng. Ngay lúc đó, một bóng người thứ ba hạ xuống cạnh hai người cùng với một tiếng hừ lạnh:
“Hai người các ngươi định làm cái trò gì vậy?!” Thủy Tinh tức giận quát. “Có coi luật lệ của giải đấu này là gì nữa không?”
“Đại nhân bớt giận!” Hoàng Tiễn Lão Quái nghe vậy thì vội vã thanh minh, “Do vừa rồi bần đạo sợ Nguyễn Lão đầu này ra tay với hậu bối nên mới mất kiểm soát”
Tuy xét về tu vi, Hoàng Tiễn Lão Quái không kém chút nào so với Thủy Tinh này, cùng là Bán Thánh, thế nhưng dù gì người ta cũng là Ban giám khảo, thêm nữa, hung danh của Thủy Tinh có ai mà không biết? Chỉ vì tức giận Vua Hùng cùng Sơn Tinh, đã đánh nhau suốt mấy trăm năm. Thẳng cho tới khi Ngọc Hoa* Mỵ Nương đứng ra khuyên nhủ hai kẻ này mới chuyển sang tổ chức giải đấu này. Hoàng Tiễn không sợ Thủy Tinh, nhưng điều này không có nghĩa là lão ta sẵn sàng đối mặt với sự trả thù của Thủy Tinh.
“Hừ, ngươi đừng suy bụng ta ra bụng người,” Nguyễn Lão phản bác, đồng thời ông vung tay lên, trong tay ông cầm một tấm khăn che mặt của phụ nữ. Thì ra, vừa rồi vật Nguyễn Lão lấy trên đường lao qua đây chính là mạng che mặt của Họa Thủy đã bị rơi ra trong khi đánh nhau. Nguyễn Lão nhanh chóng quẳng tấm mạng che mặt cho Họa Thủy, “Ngươi mau đeo lại vào đi!”
(*) Nhắc cho các đạo hữu nào không thuộc truyền thuyết cùng lịch sử Việt Nam mình: “Mỵ Nương” không phải là tên riêng mà là cách gọi chung của con gái Vua Hùng, như kiểu “Công chúa” ý. Mà nàng Mỵ Nương mà Sơn Tinh, Thủy Tinh tranh giành tên là Ngọc Hoa, để phân biệt với chị ruột nàng, tên Tiên Dung (vợ Chử Đồng Tử, một trong ba Tứ Bất Tử còn lại).