Đầu tháng 11 năm 2005.
Nguyễn Lão ngồi khoanh chân. Phía sau ông, Trương Chân Nhân cũng đang ngồi xếp bằng, hai tay áp lên lưng ông, có vẻ như đang giúp ông vận khí chữa thương. Bên cạnh Nguyễn Lão, trên mặt đất có ba cây kim dài, đầu có dính máu đen, chính là độc châm vừa rút ra khỏi cơ thể Nguyễn Lão. Cách đó không xa, Thái Thượng Lão Quân cùng Tôn Ngộ Không đang xì xào to nhỏ, bàn luận gì đó.
“Lão Quân, theo ta nghĩ, độc này giải như thế này...”
Thực ra, sự tích về Tôn Ngộ Không rất nhiều người biết, thế nhưng, đa phần chỉ nhớ các chiến tích trong đánh nhau, trừ yêu diệt quái của hắn, mà quên mất trong bảy mươi hai phép thần thông của hắn có bao gồm cả thành thạo y dược, luyện đan, chẩn bệnh. Quả thực, cũng ít khi Ngộ Không hắn dùng đến các phép này, nhưng mấy sở học này của hắn cũng không hề yếu. Chả thế mà trên đường phò tá Đường Tăng đi thỉnh kinh, có mấy lần hắn đã ra mặt chữa bệnh, cứu người. Nay, Nguyễn Lão bị trúng độc, Thái Thượng Lão Quân chẩn qua nhưng cũng không dám chắc hoàn toàn, nên đã gọi Ngộ Không ra đàm luận lại. Hai người to nhỏ nãy giờ là để trao đổi suy nghĩ, chẩn đoán.
“Lão đạo cũng nghĩ vậy, thế nhưng còn điểm này ngươi nghĩ sao...?” Thái Thượng Lão Quân gật gù nhưng còn hỏi lại.
“Cái đó, theo Lão Tôn nghĩ,...”
Hai người bàn to tán nhỏ một hồi, cuối cùng như đạt được nhất trí, cùng nhau quay lại chỗ Nguyễn Lão cùng Trương Chân Nhân. Thái Thượng Lão Quân rút từ trong người ra một cái bình ngọc, đưa cho Trương Chân Nhân, đoạn nói với Nguyễn Lão:
“Nguyễn Lão, ta với Ngộ Không nghĩ độc này nên dùng trước một viên Vạn Độc Thanh Trừ Đan, dùng linh khí khu trừ phần lớn độc tính, rồi trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày dùng bảy viên Thanh Tâm Đan cùng hai mươi mốt viên Ngũ Hành Chân Đan để khu trừ nốt chất độc cùng bồi bổ. Ý lão ra sao?”
Nguyễn Lão nghe vậy thì yếu ớt nuốt viên thuốc Trương Chân Nhân đưa, rồi thều thào nói:
“Bần đạo cũng không nghĩ được phương án nào hay hơn. Thế nhưng Ngũ Hành Chân Đan đan phương, bần đạo chưa xem qua, thỉnh Lão Quân chỉ giáo.”
Ngộ Không nghe vậy thì nói chen vào:
“Thực ra thì nếu dùng ba viên Vạn Độc Thanh Trừ Đan có thể hoàn toàn khu trừ được độc tính ngay lập tức, thế nhưng loại đan dược này cả luyện chế cũng khó, mà tìm nguyên liệu còn khó hơn. Hiện tại, Lão Quân cũng chỉ còn hai viên. Vậy nên, chúng ta mới phải thất sách dùng Thanh Tâm Đan cùng Ngũ Hành Chân Đan để bù đắp. Nguyên liệu Thanh Tâm Đan hẳn là lão có thể tự kiếm, thế nhưng Ngũ Hành Chân Đan quả thực có chút rắc rối.”
Vạn Độc Thanh Trừ Đan này là đan dược thất phẩm, chỉ có Dược Sư như chính Nguyễn Lão và Thái Thượng Lão Quân mới có cơ hội luyện thành. Không những luyện ra loại đan dược này vô cùng khó khăn, mà nguyên liệu luyện đan thôi cũng vô cùng khan hiếm. Ba nguyên liệu chính của đan là nước mắt phượng hoàng, vảy rồng vạn tuổi, cùng hạt giống cây Bồ Đề. Ngoài ra còn hơn trăm loại dược liệu phụ, cái nào cái nấy đều có tác dụng giải độc. Vì thế mới mang tên Vạn Độc Thanh Trừ Đan. Đan dược này hiệu quả trừ được mọi loại độc, vậy mà cần đến ba viên mới đủ, đủ hiểu chất độc Nguyễn Lão trúng kinh khủng tới mức nào. Nếu đổi là một người khác, hay không có mặt ba người Thái Thượng Lão Quân, Tôn Ngộ Không cùng Trương Tam Phong ở đây, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Thanh Tâm Đan cũng là một loại đan dược cấp bốn, trong mắt Nguyễn Lão chẳng coi vào đâu, vì nó đối với ông chỉ là một loại đan dược trị thương, giải độc cấp thấp có chút tác dụng bồi bổ linh hồn. Còn Ngũ Hành Chân Đan thì lại là một loại đan dược khá là cổ quái, cũng khó trách Nguyễn Lão không biết luyện chế. Đan dược này cần thu thập năm loại nguyên liệu mang năm loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ làm nguyên liệu chính, lại cần mấy chục loại dược thảo khác làm chất dẫn. Tác dụng của đan dược không liên quan gì đến chữa thương hay trừ độc, mà tùy vào nguyên liệu cùng cách phối chế, liều lượng mà có hiệu quả khác nhau, khi thì là bổi bổ, lúc thì lại là độc dược, lúc thì lại mang các hiệu quả dạng như bổ thận, tráng dương hay tăng thể lực. Cũng thật không rõ Ngũ Hành Chân Đan mà Ngộ Không và Thái Thượng Lão Quân định luyện chế lần này sẽ mang tác dụng gì đây?
Thái Thượng Lão Quân nhìn thấy vẻ mặt vẫn chưa hiểu của Nguyễn Lão thì nói:
“Kỳ thực nguyên liệu của Ngũ Hành Chân Đan ta và Ngộ Không thương nghị, chúng ta đã có gần đủ rồi, chỉ còn thiếu Mộc Tủy Dịch là một trong năm nguyên liệu chính cùng hạt sen trăm tuổi làm phụ gia. Hiềm một nỗi, cả hai thứ này đều chỉ xuất hiện tại Quỷ Phương Lâm.”
Nguyễn Lão nghe thấy cái danh này thì chấn kinh, mặt biến sắc, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Ông uể oải hỏi lại Thái Thượng Lão Quân:
“Là cấm địa Quỷ Phương Lâm chỉ có Đạo Vương trở xuống mới có thể vào?!”
Khó trách Nguyễn Lão lại xúc động như thế. Quỷ Phương Lâm là một khu rừng rậm, vị trí ở tại Xứ Mộng tương ứng với Rừng Cúc Phương của Việt Nam ở tại Địa Cầu. Rừng rậm này là một cấm địa đầy rẫy nguy hiểm, tất nhiên “nguy hiểm” ở đây là do cấm địa này chỉ có Đạo Vương trở xuống mới có thể bước chân vào, tu vi cao hơn tuyệt nhiên không thể vào được. Chả trách mà Thái Thượng Lão Quân cùng Tôn Ngộ Không lại ngập ngừng ấp úng một lúc. Nguyên liệu chế đan dược này nhất định phải giao cho bọn trẻ cùng Lục Hồng đi lấy. Mà việc này thật sự quá nguy hiểm.
“Hay là thôi đi” Nguyễn Lão bắt đầu, “Không có Ngũ Hành Chân Đan liệu có được không?”
“Không được!” Ngộ Không quả quyết, “Nếu lão không dùng Ngũ Hành Chân Đan thì không nhưng độc tính sẽ lai rai không thể hết hẳn, mà thậm chí còn làm giảm tu vi cùng gây họa về lâu dài sau này!”
“Đúng đó, Nguyễn Lão!” Thái Thượng Lão Quân tiếp lời, “Ta cùng Đại Thánh đã thương nghị rất kỹ rồi mới tính đến cách này. Ngoài cách này ra, không có phương án tốt hơn đâu!”
“Ông cũng nên tin vào bọn trẻ một chút!” Trương Chân Nhân nãy giờ im lặng cũng khuyên nhủ, “Coi như đây là một thử thách cho bọn chúng. Hẳn chúng sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.”
Nguyễn Lão nghe vậy thì đành buồn rầu gật đầu:
“Đành vậy, đành giao cho bọn trẻ nhiệm vụ khó khăn này vậy…”
***
Đầu tháng 1 năm 2006.
Nghe câu hỏi của Hầu Ca, Nguyễn Lão vuốt râu, đoạn nói:
“Chính vậy, mà cũng không phải vậy. Đúng là có rất nhiều Nhị giới nhân vì không thể thức tỉnh nên đã sống nhiều kiếp không khác gì Phàm Nhân. Thế nhưng, đồng dạng, có những Nhị giới nhân đặc biệt khỏe đã tìm được cách tự mình thức tỉnh mà không cần nhờ ai giúp đỡ. Thế nhưng, đa phần Nhị giới nhân trước khi đầu thai đều sẽ có thương lượng với bằng hữu nhờ giúp đỡ để đảm bảo họ sẽ thức tỉnh.”
Hầu Ca lại hỏi tiếp:
“Mà ông nói là cuộc sống thật của Nhị giới nhân là ở tại Xứ Mộng, còn của Phàm nhân lại ở tại Địa Cầu, nghĩa là sao ạ?”
“À, là như thế này, ta đã nói với các cháu rồi phải không? Khi Phàm nhân chết tại Xứ Mộng, họ đơn giản trở dậy sống tiếp ở Địa Cầu, còn Nhị
giới nhân chết đi ở tại Xứ Mộng thì chúng ta chết ở cả tại Địa Cầu. Thế nhưng đây không phải là tất cả. Tính cách và tuổi tác của Nhị giới nhân ở tại Xứ Mộng và Địa Cầu cũng sẽ không chênh lệch nhiều, đây là do chúng ta ở hai thế giới là một con người duy nhất. Còn Phàm nhân thì lại khác, tính cách và tuổi tác của Phàm Nhân ở tại hai thế giới có thể hoàn toàn khác biệt, cứ như là hai con người khác nhau vậy. Đây là do khi ở tại Xứ Mộng, những ước mơ sâu kín, hay con người ‘thật’, hoặc mặt tính cách con người luôn che dấu, xấu hổ ở tại Địa Cầu sẽ tự do xuất hiện. Ví như một kẻ ở Địa Cầu luôn bị chà đạp mà không ngóc đầu lên được, không dám làm gì ở tại Xứ Mộng có khả năng sẽ phát tiết, làm những hành động ‘cùng hung, cực ác’. Hay như có thể có một số bậc cha mẹ bất hạnh ở tại Địa Cầu, luôn phải tỏ ra mạnh mẽ, ở tại Xứ Mộng có thể sẽ chỉ là những đứa bé cần che chở.”
Nguyễn Lão thở dài một hơi, lại nói tiếp:
“Khi Nhị giới nhân chúng ta chết ở Địa Cầu, chúng ta cũng đơn giản sẽ sống tiếp ở tại Xứ Mộng, cho tới khi chính chúng ta quyết định đi đầu thai chuyển kiếp. Thậm chí, nếu chúng ta không muốn đầu thai nữa, thì cũng có thể tiếp tục sống tại Xứ Mộng, miễn là thọ mệnh đủ. Ví như Trương Chân Nhân từ khi tạ thế tại Địa Cầu tới giờ vẫn luôn sống tại Xứ Mộng, chưa hề tiếp tục đầu thai.” Ngừng một lúc, Nguyễn Lão lại tiếp tục, “Phàm nhân thì lại khác, sau khi họ chết tại Địa Cầu, tuy cũng có tiếp tục đến Xứ Mộng sống, thế nhưng bị giới hạn thời gian. Đến một lúc nhất định, bắt buộc phải đi đầu thai chuyển kiếp, không được quyền lựa chọn như chúng ta. Điều này không phải vì họ không được coi trọng, mà đơn giản vì linh hồn của họ không cường đại được như chúng ta, nếu quá hạn sẽ tiêu tán.”
Lũ trẻ gật gù một hồi, đoạn Thiên Thử hỏi tiếp:
“Vậy ông ơi, thế Phàm Nhân có thể trở thành Nhị giới nhân không ạ?”
Nghe câu hỏi này, Nguyễn Lão đứng lên, đi vài bước, vuốt râu rồi mới nói:
“Thực ra không phải vô nguyên cớ mà toàn bộ các anh hùng dân tộc, các mãnh tướng cùng những người có ảnh hưởng lớn suốt dòng lịch sử đều là Nhị giới nhân. Tuy rằng đúng là các Nhị giới nhân bẩm sinh không ít thì nhiều đều đóng một vai gì đó trong dòng lịch sử. Thế nhưng không phải toàn bộ những người quan trọng đối với lịch sử khi sinh ra đều đã là Nhị giới nhân. Mà chính nhờ những chiến công vang dội và tầm ảnh hưởng của bọn họ đã giúp bọn họ từ Phàm nhân trở thành Nhị giới nhân.”
Lũ trẻ nghe vậy thì tất cả cùng ồ lên một tiếng. Nguyễn Lão lại nói tiếp:
“Nói một cách đơn giản thì khi một Phàm nhân được một lượng người nhất định tin tưởng, tôn thờ, họ sẽ có thêm một nguồn lực lượng gọi là ‘nguyện lực’. Mà ‘nguyện lực’ này chính là mấu chốt để một Phàm nhân trở thành Nhị giới nhân. Đây cũng là cách thứ hai mà Nhị giới nhân xuất thế. Không chỉ có vậy, Nhị giới nhân sở hữu ‘nguyện lực’ thường cường đại hơn Nhị giới nhân cùng cấp không sở hữu nguyện lực. Ví như Phù Đổng Thiên Vương vốn là Nhị giới nhân, trước đó ông ta cũng đã sống vài kiếp rồi. Thế nhưng, từ sau khi đầu thai, chống giặc Ân Thương năm đó, ông ta mới sở hữu nguyện lực, mà cũng chính nguyện lực này đã giúp ông ta thẳng tiến trong tu luyện, hiện giờ cùng với ba người còn lại trong Tứ Bất Tử của Việt Nam ta, đều đã là Đạo Thánh. Hay như rất nhiều các đời vua, các anh hùng dân tộc của Việt Nam như Ngô Quyền, Đinh Bộ Lĩnh, Trần Hưng Đạo, Lý Thường Kiệt, Quang Trung, Yết Kiêu đều vốn là Phàm nhân, nhờ nguyện lực mà đã trở thành Nhị giới nhân. Tuy các vị này chưa tu đến Đạo Thánh như Tứ Bất tử, thế nhưng đa phần cũng đều đã ở khoảng Bán Tiên cho đến Bán Thánh.”
Nghe ông nội nói vậy, Hầu Ca chợt hỏi:
“Vậy gần đây còn có Phàm nhân trở thành Nhị giới nhân không ạ?”
“Khoảng những năm chống Pháp, chống Mỹ, có một số anh hùng dân tộc cũng đã trở thành Nhị giới nhân. Thế nhưng sau khi bước vào thời kỳ hòa bình thì hầu như không xuất hiện thêm Nhị giới nhân mới theo kiểu này nữa.” Nguyễn Lão thở dài một hơi, thế nhưng, như lại nghĩ ra điều gì, chợt nói, “Tuy nhiên, như vậy cũng là điều tốt. Yên ổn hòa bình, hiển nhiên là tốt hơn chiến tranh máu chảy đầu rơi, các cháu nghĩ phải không nào?”
Tuy bọn trẻ cũng hơi tiếc thời gian gần đây không có thêm Phàm nhân nào trở thành Nhị giới nhân, thế nhưng chúng cũng hiểu Nguyễn Lão nói đúng. Tuy chúng chưa bao giờ phải nếm trải chiến tranh, thế nhưng là một người Việt Nam, chẳng ai lại chê hòa bình yên ổn cả. Thế nên, tất cả đám trẻ đều gật đầu cười vui vẻ.
Cả đám bọn họ còn đang mải trò chuyện, vui đùa thì từ phía đấu đài đã vang lên giọng Thủy Tinh tuyên bố kết quả trận bán kết thứ hai. Kế đó, Thủy Tinh tuyên bố trận chung kết ba tuần sau đó sẽ diễn ra.
Bọn trẻ nghe đến đây, cũng đứng lên, vươn vai, chuẩn bị trở về Địa Cầu. Cũng đến lúc chúng ngủ dậy rồi. Chiều đó, chúng còn cần lo làm nốt bài tập về nhà chuẩn bị cho buổi học sáng thứ hai hôm sau.
Muốn biết liệu nguyên liệu giải dược của Nguyễn Lão đã được thu thập như thế nào, cũng như diễn biến tiếp theo tại giải giao hữu, xin chờ chương sau sẽ rõ.
Do đã thi xong (Thực ra còn một môn nữa cơ mà ta k tự tin nên hoãn môn đấy sang kỳ sau mới thi) nên từ tuần sau sẽ khôi phục lại tốc độ viết 2-3 chương một tuần. Với cả tuy Tết 2018 đã qua nhưng trong truyện này thì lại sắp sửa đến Tết 2006. Vậy nên các đạo hữu chuẩn bị cùng ta hồi tưởng lại cái Tết của 12 năm trước nhé!