Hoàng là một sinh viên từ quê lên sài gòn đi học,là dân nhà quê chân lắm tay bùn, Hoàng thật thà chất phát đến độ chẳng thể nào ngu ngơ hơn được nữa. Cũng may nhờ có Thúy, chị sinh viên năm hai khoa thiết kế đô họa chung trường với Hoàng chỉ bảo. Gia phả của Hoàng khá sa sút, gia đình theo nghề vẽ tranh sơn dầu trong nhiều đời, từ sau năm 1945, gia đình họ Nghệ của Hoàng làm ăn phất lên như diều gặp gió, "suất thân từ làng tranh Đông Hồ mà chị'' Hoàng vừa gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng mà đáp với Thúy. Thúy cười mỉm đáp lễ rồi dẫn cậu sinh viên đang mệt lã tới căn trọ của trường, chọn cho cậu 1 khu nam sinh gần mặt tiền, cô khuyên cậu: -Hoàng nè, em nhớ lấy sơ đồ của trường kẻo lạc, rồi nhớ chiều nay đi thử việc, giờ nghỉ đi cho lại sứcNói rồi Thúy ném chìa khóa cho Hoàng, Hoàng lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt chị Thúy nên bị cái móc khóa gõ vào đầu kêu cái cốc một phát rõ đau, nhìn thấy nhóc Hoàng vừa ngượng vừa lúng túng, Thúy từ cười mỉm cho phải phép chuyển sang cười thành tiếng, nhưng vẫn che miệng để giữ ý tứ rồi nghiêm nghị nhắc nhở Hoàng phải đúng giờ giấc mà thử việc. Sau khi Thúy đi khuất khỏi khu nam sinh, hoàng mới thở ra một tràng mà cầm cha nước và ổ bánh mì mà cậu mua lúc nãy, uống ực một ngụm nước to rồi từ tốn ăn bánh mì, ngồi gần cửa sổ, cậu bắt chân chữ ngũ, 2 tay cầm bánh mì mà nghĩ, "mình chân ướt chân ráo từ quê lênh thành phố không biết sinh viên sẽ làm gì, sinh hoạt như thế nào, khi nào thằng Hùng mới lên ở chung với mình:-Cậu để ý những khu vắng tanh, mà nghĩ chắc một phần vì hàng xóm của cậu di làm gần hết, nhưng chỉ vì đi làm thì không hể nào im ắng như vậy được. Cậu mở chiếc điện thoại đen trắng lên gọi cho đứa bạn để nói về suy nghĩ của mình. Hùng đáp lại:-Đợi khi nào ba tao bán trâu thì tao mới có đủ tiền lên chung với mậy, có gì mậy nhớ giới thiệu với tao mấy em xin tươi mà mầyNói tới đây, Hoàng đáp: -Ông chưa đặt chân tới đây thì chưa thấy